Đã khá lâu không ra ngoài, Loan rất nhớ Băng nhi, trước giờ ngày nào cũng qua lại vậy mà chỉ sau chuyện hôm đó, mọi chuyện rồi không biết sẽ thế nào đây, mặc kệ Loan vẫn muốn đi gặp Băng Nhi, đứng trước cổng trường sắp tới giờ tan học, đáp xe dừng lại trước một gốc cây, khi vừa thấy Băng Nhi ra:
Băng nhi!
Mẹ!
Chạy một mạch đến cho Loan:
Con gái! Mẹ nhớ con quá!
Con cũng vậy!
Đi nào! Mẹ đưa con đi ăn kem!
Tuyệt vời!
Cô bé nhẩy cẫng lên, sung sướng đôi mắt hay háy, món thích nhất của cô bé là kem mà.
Trong quán kem:
Ăn từ từ thôi! Xem con kìa lem hết miệng rồi!
Khẽ đưa tay lau vết kem trên môi cô bé, cô bé cũng cười nhẹ:
Mẹ! mẹ có phải con sẽ không bao giờ được gặp mẹ nữa phải không?
Giọng nói có chút lạc, khuôn mặt ỉu xìu, buồn buồn:
Sao lại vậy chứ? Không đâu còn đừng nghĩ vậy mà!
Thật chứ?
Ừm! Đương nhiên rồi con bé ngốc ạ! Ăn đi!
Loan cố gắng gượng cười, cô không muốn gieo vào đầu con bé những tư tưởng cực đoan, mặc dù bây giờ cô và Carolina không còn được xưa. Khi hai mẹ con đang nói chuyện thì chợt một giọng nói cất lên:
Chào cô bé! Còn nhớ chú không?
Hai mẹ con ngước mặt lên nhìn, một người đàn ông dáng người cao lớn, rất tuấn tú, nụ cười tươi tắn trên môi:
A chú Trần!( Băng nhi khẽ cười nhẹ)
Anh Lâm!
Hai mẹ con đi ăn kem sao?
Vâng!
Sao anh lại biết con bé!
Suỵt! bí mật đây là bí mật của chúng tôi mà! Phải không băng nhi!
Ừm!
Cuộc nói chuyện trở lên rôm rả hơn, Loan cũng rất ngạc nhiên vì Lâm thực sự rất hài hước khi liên tục chọc cười hai mẹ con. Sau khi rời quán kem, Lâm đưa ra lời mời hai mẹ con đi chơi công viên. Nhìn hai mẹ con vui đùa mà trong lòng thấy nhớ Hạ, trong anh những kí ức này luôn là những kí ức đẹp, thật trùng hợp là Loan cũng bằng tuổi Hạ, tính cách cũng khá giống, hồn nhiên, rất vô tư, trong sáng, trong giây phút Lâm cảm thấy như Loan là Hạ vậy, nhất là khi cô cười, đôi núm đồng tiền trên gương mặt càng làm anh xao lòng. Đang ngẩn người suy nghĩ:
Anh đang nghĩ gì vậy?
Lâm mải suy nghĩ mà không nhận ra được Loan đã đứng ở sau:
Không có gì!
Ngồi cạnh Loan trên ghế đá:
Anh uống không?( Đưa cho Lâm chai nước)
Hôm nay anh không bận sao?
Ừm! thỉnh thoảng cũng phải thư giãn chút! Thế còn Định đâu, sao cậu ấy không đi cùng em!
Anh ấy! bận lắm!
Vậy sao?
Lâm nhìn Loan ngập ngừng hỏi:
Loan!
Sao anh?
Em có tin tưởng Định!
Tin tưởng! sao anh lại hỏi vậy?
Ừm! Không có gì!
Anh thấy con bé đó có dễ thương không?
Ừm! có, nó giống em lắm!
Vậy sao? Rất nhiều người bảo vậy?
Mà sao anh với chị Băng không sinh em bé vậy, hai người kết hôn cũng lâu rồi mà!
Lâm không nói chỉ cười nhẹ, Loan vén nhẹ mái tóc, vẫy Băng nhi về. Lúc về trời cũng khá tôi, Ngồi ở ghế sau, hai mẹ con không ngừng cười nói, trông hai người như vậy, Lâm thấy hạnh phúc lắm, nhưng chỉ một lúc sau, không thấy tiếng nói chuyện nữa, Lâm quay đầu lại, Loan ôm bé Băng nhi ngủ từ lúc nào không hay, tính cách rất giống Hạ, trước đây Hạ cũng thường ngủ gật như vậy. Khẽ dừng xe lại, Lâm quay đầu nhìn Loan, trông cô ngủ thật ngon lành, khẽ vươn tay ra chạm nhẹ vào khuôn mặt bé băng nhi, không hiểu tại sao là Lâm luôn có cảm tình với cô bé từ lần đầu gặp, phải chăng là vì cô bé có tính cách giống Hạ. Tựa đầu vào ghế Lâm khẽ thở dài, không biết mọi chuyện sẽ thế nào nữa, cuộc sống của anh dường như bế tắc, không có lối thoát.