Tại nhà Lâm.
Sau khi Lâm đưa Loan về nhà, anh cũng trở về nhà, đáp xe vào cổng, bước những bước chân vào trong nhà:
Anh về rồi sao?
Băng ngồi một mình trong bóng tối, không bật đèn, ngồi uống rượu một mình, đây là cách cô giấu mọi người nỗi đau của mình không để ai biết, Lâm ngồi lại ghế, Băng với tay lấy một ly, rót rượu vào ly của anh:
Anh uống đi!
Lâm cũng không ngần ngại, uống hết một ly, Băng thấy vậy càng đau lòng:
Anh!
Sao vậy?
Anh có thấy mệt mỏi không?
Lâm rót thêm một ly rượu, uống hết một ly:
Có! Anh thấy mệt mỏi lắm!
Băng cười nhẹ, trước câu nói thẳng thừng này của Lâm:
Băng!
Sao vậy?
Chúng ta nên châm dứt đi, mọi chuyện lên chấm dứt thôi em ạ!
Băng nhấp một ly rượu, cười lớn thành tiếng:
Chấm dứt! tại sao phải chấm dứt!
Băng! Nghe anh đi, đừng cố chấp như vậy nữa, chỉ làm em thêm đau khổ thôi, buông tay đi, vì anh, anh mãi mãi không thể nào yêu em!
Anh mãi không thể nào yêu em!
Băng nhắc lại lời Lâm mà lòng cô dường như có muôn ngàn mũi đâm vào, rất đau đớn, rất đau xót, làm sao cô có thể chấp nhận được chứ, rót một ly rượi đầy, uống cạn hết một ly, cô bóp chặt cái ly, ném mạnh xuống đất, chạy tới ôm anh từ phía sau:
Không! Không! Em sẽ không bỏ cuộc, em sẽ mãi giữ anh, vì với em như vậy là đủ
Giật mạnh tay Băng ra:
Đừng làm vậy nữa, vì chỉ cô ích thôi!
Lâm vung mạnh tay cô xuống sàn, rồi lạnh lùng bước lên lầu. Bị hất xuống sàn, Băng không còn cảm thấy đau vì trong cô những nỗi đau này không còn ăn nhằm gì cả, đôi bàn tay rơm rớm máu vì chạm vào mảnh sành, cô không còn biết gì lại ngồi uống rượu với cô lúc này chỉ có rượu mới giúp cô quên đi nỗi đau này.
Anh! Anh không giấu em gì chứ?
Loan nằm trong Định, đôi tay khẽ mân mê ngực anh:
Sao em lại hỏi vậy?
Anh nói xem, anh có phải là có rât nhiều phụ nữ phải không?
Định khẽ nâng cầm cô lên cười nhẹ:
Ừm! phụ nữ thì nhiều nhưng vợ thì chỉ có một là em thôi!
Anh!( Loan có chút giận), Vậy anh nói xem có người phụ nữ nào vì anh mà quên bản thân không?
Ừm! Chắc là nhiều, mà sao hôm nay anh hỏi lạ vậy?
Ừm! Không có gì!
Em!
Sao vậy?
Định khẽ hôn nhẹ lên trán cô, thì thầm vào tai cô:
Anh này!
Cô khẽ đấm nhẹ vào ngực anh:
Em!
Chưa để cô nói hết, anh đã lại hôn vào môi cô, một nụ hôn nồng nhiệt nhất, anh luôn biết cách làm cô phải ngoan ngoãn nghe lời mình.
Chúng ta sinh con em nhé!
Định một lần nữa nói lại cho Loan:
Em!
Sao vậy? em không muốn sao?
Không! Không phải, em rất muốn chúng ta sẽ có con, nhưng…
Nhưng sao?
Không! Không có gì!
Định cười nhẹ, đôi mắt đầy ma mị nhìn cô;
Em thiệt là, hết nói nổi em, anh sẽ quyết định thay em.
Vừa nói Định vừa luồn tay sâu vào lớp sờ nắn bầu ngực cô, Loan trước giờ rất thụ động trong việc này, trước giờ toàn Định chủ động, hôm nay cũng không ngoại lệ, Định nhanh chóng dẫn dắt cô, Loan chỉ còn biết hưởng ứng sự tuyệt vời này mà Định mang lại.
Hẹn gặp Carolina ở một quán nước, mãi không thấy cô ấy, Loan có vẻ sốt ruột, nhưng cuối cùng cô ấy đã đến:
Cậu đến rồi sao, ngồi đi!
Cậu hẹn mình ra đây có chuyện gì vậy?
Ừm! cậu uống nước đi!
Ánh mắt Carolina rất không tự nhiên, cô muốn lảng tránh Loan, nhưng không thể:
Tớ biết cậu vẫn còn yêu anh ấy, nhưng cậu hãy quên anh ấy đi, nghe mình làm lại cuộc đời đi!
Cậu không phải dậy đời mình!
Mình không có! Mình chỉ không muốn cậu cứ mãi như vậy?
Cậu thôi cái giọng điệu người tốt đó đi, nó làm khó chịu:
Mình biết cậu giận mình lắm, nhưng coi như mình xin cậu, buông tay đi, vì người anh ây yêu bây giờ là mình, và mình cũng yêu anh ấy, cậu tin không, mình yêu anh ấy nhiều như cậu yêu anh ấy vậy.
Vậy thì sao?
Ý mình muốn nói là, chuyện của cậu với anh, hãy coi như là quá khứ, quá khứ thì mãi là quá khứ không bao giờ trở lại được, cậu hãy để mọi chuyện chấm dứt ở đây đi, được không?
Loan đưa đôi mắt khẩn cầu nhìn Carolina, cô ấy không nói gì, xoay người đứng dậy:
Đúng vậy! Mọi chuyện lên chấm dứt thì hơn!
Carolina rảo bước chân nhanh, cô không muốn bị mất đi thứ tình cảm chị em tốt bụng này vì thứ tình yêu gọi là quá khứ kia, nhưng họ cũng đâu có thể trở lại như xưa đươc, giữa họ đã có khoảng cách. Loan vẫn ngồi lại bàn, đưa mắt nhìn cô rời đi, khuôn mặt buồn rầu, lắp bắp nói thầm:
Cảm ơn cậu, cảm ơn nhiều lắm, Carolina à!