Bóng người đàn ông lạ vừa rồi không phải ai khác đó là Định, anh đến thăm mộ Băng di, sau khi đặt bó hoa lên mộ cô, anh quay sang bất chợt khuôn mặt Hạ đập vào mắt anh, anh khẽ liếc mắt nhìn, nhưng anh không dám nhìn lâu, bất giác trong anh sinh ra ảo ảnh, Hạ đang đứng sau lưng anh, Định vội vàng xoay người lại:
Hạ!
Khuôn mặt Hạ vẫn xinh đẹp, vẫn nụ cười trong trẻo đó, nhưng sắc mặt thần thái trắng nhợt, nó làm Định thấy chộp dạ, nhưng anh vẫn cố giữ bình tĩnh:
Em! Em sao vậy? Sao em lại?
Anh! Anh tại sao em lại như vậy?
Anh!
Tại sao em lại đối xử với em như vậy?
Anh! Anh xin lỗi!
Xin lỗi! anh đã làm mất mạng, mất con, mất mọi thứ!
Anh!
Trong giây phút Định trở lên cứng lưỡi, anh quỳ gục xuống, dưới chân Hạ, khóc, những giọt nước mắt đàn ông hiếm có lăn dài trên mi:
Hạ! Anh biết! anh có lỗi với em, có lỗi với nhiều lắm!
Anh ngước mắt lên nhìn Hạ, cô vẫn nhìn cô bằng ánh mắt nhẹ nhàng không hề giận dữ!
Anh biết! anh có lỗi với em, hạ! anh sai rồi! anh thật sự sai rồi!
Anh quỳ gục xuống, nhưng khi ngước lên, không có ai khác ngoài một bãi trống, gương mặt Hạ vẫn tươi cười trên bi mộ, Định lau vội nước mắt rồi nhanh chóng rời đi.
Tại nhà Lâm.
Băng mấy hôm nay nghén quá, không ăn được gì cả, cố ăn chút cháo!
Lâm lại say xỉn trở về nhà, hôm nay Băng không ra đón như mọi khi, cô dường như tỉnh bơ, Lâm chân nang đá chân siêu, va hết chỗ lọ chỗ kia! Ngồi trước mặt Băng, anh rót ly nước tràn hết ra ngoài:
Anh làm cái gì vậy? Ngày nào cũng say xỉn, anh uống… uống cho chết luôn đi!
Nếu anh uống mà chết được, thì anh sẽ uống luôn, em có không, có thứ thuốc đó, đưa anh nào!
Anh nắm lấy tay Băng, Băng không nhịn được nữa, cô gằn giọng lên:
Anh điên rồi!
Lâm cũng đứng dậy, gằn giọng:
Đúng! Anh điên rồi! anh bị điên rồi!
Băng vung tay ra, Lâm ngã xuống sàn:
Anh bị điên rồi! bị điên mà!
Anh! tỉnh lại đi! Anh định sống như vậy mãi sao?
Em nói xem! Anh nên làm thế nào! Em hãy buông tha anh đi!
Anh!
Băng khóc lóc, không kìm được nước mắt:
Anh! Anh tại sao em lại đối xử với em như vậy?
Băng đấm mạnh tay vào ngực Lâm, cô muốn đánh cái con người bội bạc này:
Anh chết đi! Anh chết đi!
Lâm túm chặt tay, ghì sát tay cô vào ngực anh:
Em giết anh luôn đi! Anh thực sự không muốn sống nữa! Băng em có thể giết anh không?
Em! Em …
Sao vậy! em chẳng phải hận anh lắm sao, em giết anh đi!
Không! Em… em không thể!
Tại sao chứ?
Em! Tại sao anh cứ ép vậy, tại sao anh lại dằn vặt em như vậy? anh nói đi… có phải kiếp trước em mắc nợ anh không? Anh nói đi!
Anh! Anh thực sự xin lỗi em!
Anh! Anh đừng nói vậy mà!
Băng ôm chặt lấy Lâm, khóc lóc, chẳng lẽ cuối cùng anh đã nhận ra được tình cảm của cô, đã thấu hiểu được nỗi khổ của cô, nhưng:
Anh xin lỗi em, anh thực sự sai rồi, Hạ em hãy tha thứ cho anh!
Băng trong lòng vừa mới lóe lên một ngọn lửa, chưa kịp đượm thì đã vội lụi tàn, cô ghì chặt vào bảo bả vai, cắn răng thật mạnh dường như chỉ có vậy mới có thể khiến cô bớt đau đớn, tủi nhục. Những nỗi đau này thực sự không ai có thể hiểu được, vì nó dường như vô hình trong suốt, nhưng lại rất sắc lạnh chỉ mới chạm nhẹ là da thịt đều bị cứa chảy máu, đau đớn.