Anh! Nhanh lên nào!
Tiếng Loan gọi Định:
Từ từ thôi! cẩn thận!
Đứng trên boong tàu, một tàu thủy rất to, rất rộng lớn, một khoáng trời rộng lớn, bao la hiện ra trước mắt Loan. Khẽ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh, hít nhẹ hơi gió biển thật sảng khoái, nó có chút mằn mặt, cay cay, rất khác so với mọi nơi mà Loan đã ở. Loan không ngừng có những cử chỉ thật đáng yêu, đôi bàn tay vươn ra hứng những tia nắng, những hạt nắng xuyên qua kẽ tay chiếu xuống thật nhẹ nhàng, Định cứ đứng ở xa nhìn cô, bằng một ánh mắt nhẹ nhàng, Anh khẽ tiến lại đằng sau lưng cô, chọc cô một chút, khi Loan quay sang thì anh đã đứng cạnh cô:
Anh! Ai cho anh dám chọc em hả?
Định không nói gì, chỉ cười nhẹ nhàng, khoác nhẹ vai cô, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc:
Anh! Anh xem đằng kia có đẹp không?
Ừm!
Vậy mà anh còn cứ nằng nặc không chịu đi, người gì đâu không biết à?
Em thì giỏi rồi!
Còn phải nói.
Loan có chút tự đắc, cười khì, Định khẽ véo nhẹ má cô.
Hai người cứ đứng ngắm cảnh trên boong tầu, không khí, cảnh vật thật là tuyệt. Khi tàu đáp lại, họ cất đồ vào phòng, rồi nhanh chóng xuống dưới nhà hàng, một nhà hàng rất sang trọng, đồ ăn toàn là những món ngon, rất mắc nữa. Ăn nhẹ một chút, họ cũng nhảy cùng nhau những bản nhạc nhẹ nhàng, luôn luôn có đôi có cặp. Sau khi kết thúc bản nhạc, Định kéo tay Loan ra ngoài hiên nhà hàng, đúng bên cạnh cô, đứng trước một bầu trời đêm, bao la, trời đầy sao, những ngôi sao lấp lánh, Loaan rất thích thú, đôi mắt cho thấy điều đó, nó trở lên long lanh:
Đẹp quá!
Em thích không?
Loan khẽ quay sang Định, cô khẽ choàng tay lên cổ Định nhìn anh:
Em thích lắm, nhưng… em thích vẫn là thích anh hơn, yêu anh hơn.
Vậy sao?
Ừm!
Loan khẽ gật đầu, Định cười tươi, trước giờ anh chưa từng một lần nào, anh khẽ vòng tay ra ra sau lưng Loan, ôm cô từ phía sau:
Em! Em có yêu anh không?
Ừm! không… Không phải là yêu, mà là em rất yêu anh!
Em! thật là!
Loan cười nhẹ nhàng. Định khẽ thìm thầm vào tai cô:
Em nhắm mắt lại đi!
Làm gì vậy? anh làm gì vậy?
Yên đi! được rồi mở mắt ra đi!
Ừm! Cái gì đây?
Ôm sát cô vào lòng:
Ừm! đây là vật đính ước!
Đính ước?
Ừm! nó đính cước cho tình yêu của chúng ta, biết không, nó còn bảo vệ em nữa, em có tin không? Nó sẽ bảo vệ mọi lúc, mọi việc, có nó, em sẽ không bị làm sao cả, hiểu không?
Loan khẽ xoay người nhìn anh, ánh mắt cô nhẹ nhàng, rồi cô nhẹ nhàng hôn anh bằng một nụ hôn nồng ấm, sau đó ôm chặt anh:
Anh! Em hạnh phúc lắm!
Vậy sao? vậy anh sẽ khiến em hạnh phúc suốt đời được không?
Ừm! em chịu!
Họ ôm chặt nhau, trên bầu trời lúc này là những ánh nắng nhẹ nhàng đang tỏa sáng như thể chứng nhận cho tình yêu của họ.