Ngọn nến trên tay Khanh Quân cầm không vững, cơn gió lướt qua khiến nàng chao đảo.
Đằng sau có cái gì đó ầm ừ, âm vang không rõ ràng. Quay sang là con sói hoang theo lời Tổng Tư nói. So với tưởng tượng thì con vật này còn kinh khủng gấp bội.
Khiếp đảm Khanh Quân vội kêu lên, vết thương trên bụng chầy xước, nếu không cầm máu kịp thời e rằng khó sống sót thêm vài canh giờ. Con sói hoang này có tên là Thiên Sơn, một báu vật quý của Diệp Thần cất công săn bắn, một vật linh thiêng có thể xuất hiện trong mọi cuộc chiến.
Bóng dáng khổng lổ của nó, lớp lông xám dày và nước dãi trên miệng từ từ rơi ra khi thấy con mồi. Thoạt tiên mới nhìn, đã khiến đối phương phải khiếp đảm.
Thiên Sơn tiến lại gần Khanh Quân, nó tiến bao nhiêu, A Quân lùi lại bấy nhiêu. Cây nến trên tay cô rung rung. Tiếng bước chân của Thiên Sơn khiến mặt sàn như rung chuyển trời đất. Cô buông cây nến rực đỏ rơi xuống, căn phòng bốc cháy.
Trong đống lửa tàn, có một nam nhân áo đen, xõa tóc, nhảy xuống mang Khanh Quân đi mất. Về vụ việc ám sát, tự ý xông vào Quỷ Đại lao mà không có sự cho phép của hoàng thượng, Diệp Thần chắc chắn không bao giờ để yên. Mọi thứ đã quá rõ ràng bằng vết thương đâm sâu da thịt của Khanh Quân. Tên Diệp Thần này làm việc cẩn trọng, tính toán kĩ lưỡng, chắc chắn sẽ dễ dàng phát hiện ra hung thủ chỉ qua những trận địa hắn lập. Vì thế mà thiên hạ đồn đại nhau rằng: Quỷ đại lao không cần có người trông coi, cũng không có ai dám vào...
Nam nhân áo đen bịt mặt ấy mang Khanh Quân về Quy phủ. Hóa ra đấy là Tích Khanh. Bấy lâu nay tên này ở lại triều đình nhưng không được nổi trội lắm. Thi thoảng có cùng hoàng thượng nghe đàn, thưởng nguyệt, thưởng hoa. Nhưng với những người không được nổi cho lắm, thì đấy mới là chủ nhân của những sự việc không sắp xếp mà có. Chắc chắn hắn biết Khanh Quân nghe theo lệnh Tổng Tư mà bất chấp mạng sống của mình. Nếu hôm nay không có Tích Khanh, sợ là Khanh Quân đến xác cũng không tìm thấy. Cũng coi như cô gái này mạng lớn.
A Quân đột ngột bất tỉnh, tay vẫn cầm chặt vào vết thương đã đi sâu vào lục phủ ngũ tạng.
-Bị đến mức này rồi mà còn hạ thủ nhanh như vậy? Con không muốn sống rồi sao? lúc sư phụ còn sống người nói gì? Thiên hạ dù có biến đổi khuôn lường cũng phải giữ cho nổi cái mạng. Tích Khanh trị thương trách mắng.
-Sống chết chẳng còn ý nghĩa gì nữa, Tổng Tư hắn quay lại rồi, sự việc của Đường Mặc khiến cho hắn ngày càng căm ghét Ma Tà Đạo hơn. Người mà Tổng Tư muốn nhắm đến là Bất Nhiễm chủ.
-Cháu dâu ta? Đúng là hết chỗ nói, sư phụ khi ra đi đã nói với chúng ta rằng: Dù mạng nát xương tan không được để Bất Nhiễm chủ mất một giọt máu. Nếu nàng ta chết, thiên hạ ắt có nạn.
-Bây giờ con đang làm thị nữ cho Tổng Tư, có thể thu được chút tin tức.
-Thôi đi cô nương, chờ vết thương lành hẳn rồi làm gì thì làm. Tạm thời cứ ở trong phủ của ta. Ngươi có biết mình vừa gây ra đại tai họa gì không? Quỷ đại lao cháy rồi, đã thế còn để lại dấu vết của mũi tên. Chắc chắn Diệp Thần sẽ làm to việc này.
-Chết dưới tay hoàng thượng, con cũng cam lòng. Khanh Quân một giây nữa khiến thúc thúc khiếp đảm.
-Cái gì? Con còn dám nói được sao? Dại trai thì bao giờ mới có thể ngóc đầu lên được, bây giờ là lúc suy nghĩ đến đại cục.
-Tổng Tư bảo con đến Quỷ đại lao để làm gì? Tích Khanh nói tiếp.
-Cứu Xuyến Chi, cô ta là nhân vật quan trọng, nhưng từ khi bị chém mất một cái cánh, chết rồi cũng nên.
-Cô ấy ta cứu rồi...
-Cái gì? Tại sao người lại xông được vào đấy? Khanh Quân không giữ được bình tĩnh.
-Chuyện của người lớn đừng vội quan tâm. Nói chung chuyện Xuyến Chi con bớt quan tâm sẽ tốt hơn, tránh xa Tổng Tư và Diệp Thần một chút. Tông chủ chính của Cảnh Địa Thiên ra đi rồi, Thương Gia ngày xưa một mình nuôi dưỡng ba anh em Quan Ngũ, Đường Mặc, Tổng Tư nghe nói do hoàng cung gây sát. Sự việc này là giây phút quan trọng nhất khiến A Tư quay lại ý định trả thù. Cẩn thận vẫn hơn. Tích Khanh nói năng đầy cẩn trọng, đôi mắt có chút lo lắng không rõ ràng.
Ở chính thất, mọi thứ vẫn diễn ra ổn thỏa, nhưng từ khi cô gái mặc trang phục Ba Tư lên sân khấu và biểu diễn, khiến cho mọi thứ cho chút đa nghi, thắc mắc.
-Điều tra danh tính cô nàng này cho ta. Mĩ nhân thì không đơn giản. Đại vương nói nhỏ.
-Tuân lệnh.
-Hoàng thượng, chúng ta có nên tìm kiếm thông tin cô gái này? Nhỡ may là người quen đã cũ? Hoa công công lên tiếng.
-Khỏi, có người ra tay trước chúng ta rồi, làm theo người ấy thì không vui, không đặc biệt gì cả. Diệp Thần với vẻ giọng đầy an yên, không chút lo sợ khiến công công có phần hoảng hốt.
-Tất cả dừng lại đi. Ta có chuyện muốn thông báo. Hoàng thượng vội đứng dậy, tất cả quỳ xuống.
-Mấy hôm nay, bản thân bổn vương đau đầu, toàn thân mệt mỏi. Sợ sẽ không thể lên triều mỗi ngày nữa. Ta quyết định sẽ đến chùa Thiên Mẫu giải thoát mấy hôm, cũng có thể mấy tuần. Coi như quên hết sầu muội, những ngày không trăng, không gió. Việc trong cung bổn tọa cho đệ đệ thân thiết giải quyết, cho tể tướng bàn giao với các quan thần. Khi nào ta trở về mọi thứ sẽ lại như cũ, hiểu chưa? Đây là quyết định chính thức, mong các khanh không phản đối.
-Chúng thần tuân lệnh bệ hạ. Đây là giây phút tốt để tất cả dễ dàng làm oai tác quái. Cũng dễ dàng để cho hoàng thượng nhận biết ai sẽ đóng vai chủ mưu.
Khi nghe thông tin, Tổng Tư tiên sinh có vẻ không được vui cho lắm, hắn nghĩ là:
-May mắn thường khởi đầu cho may rủi.
Bỗng nhiên, có tin tức, tên thị vệ vội vàng xông đến chính điện khuôn mặt hốt hoảng, tái xanh mép.
-Bẩm.. bẩm... hoàng thượng...
-Có chuyện gì mau nói?
-Quỷ Đại lao có người đột nhập, khi chúng thần vào trong phát hiện ra đã bị thiêu cháy, Thiên Sơn bị thương nặng. Chỉ thấy một tờ giấy, một mái tóc đen dài dưới sàn cùng nhiều vệt máu tươi.
Diệp Thần mau chóng cầm tờ giấy ấy trên tay, có một nét chữ được ghi bằng máu người:
-Xin chào.
Mái tóc ấy không phải tóc giả, mà là tóc của người thật, hình như của một nữ nhân. Nếu đại tạ đoán không nhầm thì Tích Khanh đã lập hiện trường giả để đánh lạc hướng quan tướng triều đình.
Tổng Tư bật dậy.
-Khanh Quân? Hắn có vẻ lo lắng cho thị nữ cả đời bảo vệ của mình.
-Thú vị thật, Xin chào sao? Diệp Vấn yêu quý của huynh, đệ có cơ hội được sử dụng tài óc thông minh bấy lâu của mình rồi. Hoàng thượng vẫn thật nhí nhảnh.
Việc này đến cũng là cái tốt, để cho đại vương quan tâm đến vụ án, không còn thời gian lo cho việc tạo phản.
-Tìm hiểu người gây ra vụ việc này, trọng thưởng cho ta. Diệp Thần ghé sát tai công công, cười.
-Chuẩn bị xe ngựa, giờ ta phải đi luôn, nhân lúc Dương thị chưa về.
Ở Dương gia phủ, mọi chuyện có vẻ căng thẳng hơn. Hình như trong phủ, chẳng còn ai cả, tất cả đều đã ngủ say, hoặc là cùng Y Mẫu đến cung thành.
-A Giang mau mau, chúng ta phải hành động nhanh chóng.
-Dương Tịch sẽ không để quyển sách ấy trong phòng, một vật quý giá như vậy, bà ta sẽ để bên người nhiều hơn. A Giang níu tay Song Thất lại.
-Sẽ có nhiều điều chúng ta nên biết khác! A Thất ra hiệu.
Bước vào phòng, cửa hôm nay không khóa khiến hai thị nữ càng đề phòng hơn.
-Cẩn thận một chút.
Hai người lục lọi căn phòng được gần một canh giờ vẫn chẳng thấy điều gì ngoài phấn son, đồ trang điểm, y phục của Dương Tịch.
-Chắc chắn có căn phòng bí mật giống như điện của Diệp Thần.
Song Thất đi xung quanh, soi xét từng góc ngách một, gió đột nhiên đụng vào cánh cửa, khiến nàng hoảng hốt. Hơn nữa, nhưng bức chân dung Y Mẫu treo trên tường cũng bị lung lay.
-Gió thì khiến cửa sổ va đập, tại sao còn có liên quan đến mấy bức tranh này nữa? Song Thất thắc mắc.
Nàng vội ra lệnh cho A Giang mở tung cửa, đón gió. Quả nhiên gió càng mạnh bức tranh càng rung chuyển nhiều hơn. Chẳng trách điện của Y Mẫu thẳng ngay hướng gió. Tất cả đều có lý do.
Sau một hồi phát tác dụng, đúng là có hiện ra cánh cửa bí mật. Hình như đây là những gì gắn liền với Y Mẫu từ hồi bà còn trẻ, có Hí phục, có những bức ảnh, kỉ vật đã cũ kĩ, bị rêu phong bám víu. Hình như đã lâu lắm rồi chẳng còn ai quan tâm và dọn dẹp.
A Giang và Song Thất từ từ bước vào.
Có một thứ khiến A Thất đột nhiên bật khóc, nước mắt nàng đỏ hoe khi chứng kiến bộ Hí phục màu đỏ tươi, có thêu mấy bông hoa bỉ ngạn, đính vài hạt ngọc, cài thêm hoa tươi giờ đã khô, kim tuyến xung quanh từng viền. Vừa giản dị, vừa tinh tế, vẫn giữ được nét Trung Hoa.
-Chẳng phải đây là thứ cha đã tặng cho mẫu thân khi người đón sinh nhật tuổi hay sao? Cái bông hoa này là do chính tay ta và tỷ tỷ đã thêu. Về chi tiết này, chính A Giang vẫn còn nhớ.
A Giang có đôi phần hốt hoảng, bản thân cô cũng không thể kiềm chế cảm xúc. Có nhiều chuyện chính ta cũng chẳng thể hiểu được, duyên phận như bèo dạt mây trôi. long đong, đưa đẩy, đi mãi, đi mãi chẳng biết nơi đâu đó là nhà.
Khanh Quân hay Bất Nhiễm đều có những mối lương duyên, mỗi cuộc đời không thể trọn vẹn. Tình duyên như tơ nghiệt, cầm dao cắt đứt, không chút gì hối tiếc... Khanh Quân bị đẩy vào đường cùng, đến nỗi không còn xác định được hành động của mình là đúng hay sai? Ai nói gì thì nàng làm như vậy, một con sói hoang chuyên nghiệp giống Thiên Sơn mà thôi. Còn Bất Nhiễm, ta hiểu nỗi lòng nàng, đế vương lo cho số mệnh của thiên hạ, nàng không muốn chiến tranh, nhưng luôn bị ép phải ra tay độc ác. Tâm can của một người chứng kiến gia đình từng người, từng người bị phu quân đâm chết nhưng vẫn không thể làm được gì cho nổi. Tất cả đều phải chịu đựng, khi người ta chịu đựng nhiều quá, người ta sẽ chẳng còn thiết cái mệnh sống chết trong cuộc đời, chẳng thiết những lời ngon ngọt của thiên hạ.
Người ta sẽ biết cầm đao, và người ta sẽ biết định nghĩa chết trong giới Thành Đô ngọt ngào như thế nào.
-A Giang à, ngươi nói ta phải làm gì đây? Ngươi mau nói đi. Song Thất túm chặt lấy tà váy, nàng cáu gắt. Nhưng đáng tiếc, A Giang chẳng thể nghe mà chẳng thể nói vì vốn dĩ cô không hiểu. Bất giác một chút gì đó thoáng qua, hai người bật khóc.
Từ cổng phủ, tiếng chân ngựa dạo từng dịp, Dương Tịch Y Mẫu đã trở về.
Song Thất tái mặt, vội vàng kéo tay A Giang tạm thời tìm chỗ ẩn náu.
-Rõ ràng trước khi đi ta đã đóng cửa, tại sao tất cả đều bị tung ra? Nô tì thân cận bên cạnh người lên tiếng.
Ngay lúc này, Dương Tịch vội sầm cả người xuống, bà ta sợ nhất khi bị bắt đối diện với hiện thực, đối diện với quá khứ không mấy tốt đẹp năm ấy. Tất cả những gì liên quan đến kí ức, chỉ duy nhất được người biết. Nếu ai dám mạo phảm hay cai quản, chính tay người sẽ cầm đao và chém đầu. Ngay chính nô tì thân cận của Dương Tịch, hay Đường Mặc cũng chẳng biết thân phận, xuất thân của Y Mẫu như thế nào. Một phần không muốn chết một phần không muốn xoa vào vết thương đau lòng mà người từng phải trải.
Đời người con gái hơn nhau ở tấm phu quân, ai ai khi xuất giá cũng mong được hạnh phúc. Vì người quân tử mình yêu thương, dám cãi cả cha mẹ, rời bỏ ngôi vị trưởng tiểu thư cao quý cất bước ra đi, không đòi một mảnh vải. Trao hết lòng không có nghĩa được nhận lại hết lòng. Mà người được nhận sẽ chỉ càng ích kỷ và muốn thêm nữa mà thôi.
Có lẽ tất cả những nam nhân trong giới tứ hải bát hoang hay Thành Đô này đều thật lạ lùng. Yêu nhưng có chết cũng không dám nói, chỉ dám đứng đằng sau mà bảo vệ, mà sống chết. Gia trưởng và cứng nhắc, bắt nữ nhân của đời mình phải chịu đựng, phải tuân theo. Có người thì như Tịch đại nhân, yêu nương tử một cách say đắm, nhưng với những mĩ nhân khác thì ông cũng say đắm không kém. Suy cho cùng thì thật là khó hiểu. Chẳng thể trách được hành động của Khanh Quân, Bất Nhiễm, A Giang, Xuyến Chi là dại dột hay ngu ngốc. Ai ai cũng có nỗi khổ riêng, ai ai cũng có một cuộc đời, một cuộc tình. Dặn lòng chẳng muốn nhưng lại chẳng thể nào quên.
Đừng vội trách Bất Nhiễm của chúng ta vô dụng, hành động theo cảm xúc, được cả Thành Đô chung tay cứu giúp. Thật ra nàng ấy có thể làm được nhiều hơn thế, khi sức mạnh của sự hận thù chưa lên đến cực điểm, thì chẳng ai có một động lực gì mà hành động nữa. Thiên hạ sống trong sự đa nghi cực độ: Phải theo ai mới sống? Theo hoàng cung? Dương thị? Ma Tà Đạo? Tất cả đều tranh giành, tất cả đều ngấu nghiến những thứ quyền lực đầy vui vẻ. Không biết khi nào thì ta chết? Ngày mai hay chính hôm nay? Thật kì lạ.
Dương Tịch xuống ngựa, vào bước vào phòng, bà từ từ như có ý định bước vào căn bí mật ấy. Đột nhiên có thích khách xuất hiện. Khi tất cả quân lính định giương cung, thì hắn ta mau chóng bắt Dương Tịch làm con tin, tất cả như bị động.
-Không được làm gì hắn ta, người này là bạn hôm nay ta mời đến. Y Mẫu dường như đã phát hiện ra một thứ gì đó, mắt liếc không rõ ràng.
-là ta. Hóa ra là Diệp Thần, hắn cải trang thành thích khách để cứu Song Thất và A Giang có cơ hội mà chạy thoát.
Tất cả quỳ xuống.
-Hoàng thượng đường xá xa xôi, chọn Dương thị làm nơi an dưỡng, thật đáng cảm kích và là vinh dự của chúng thần.
-Nương nương không cần khách sáo, cứ coi ta như người bình thường đi, ta đến đây để nghỉ ngơi không phải để chiến đấu, các ngươi cứ cúi đầu chào hỏi như vậy thật sự rất điếc tai. Vì vậy phiền nương nương cho phép ta được đeo chiếc mặt nạ gỗ này, để người trong phủ không ai nhận ra.
-Được, cứ theo ý hoàng thượng đi. Muộn rồi, mau đưa bệ hạ về phòng an dưỡng. Ta xin cáo lui trước.
Khi Diệp Thần đã đi xa, Dương Tịch vội vào trong phòng, tất cả đều không có gì thay đổi, bà cũng phần nào nhẹ nhõm.
-Chắc chắn người này đã nhìn thấy mấy thứ trong đây. Y Mẫu nắm chặt tay lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
-Ta muốn đi tắm.
Trong suốt đêm hôm đó, Song Thất và A Giang là người hầu hạ. Những mĩ nhân từ trong phòng giam kín bị moi gan xẻ thịt, chắt lọc ra những thứ máu tinh túy nhất để ban cho Y Mẫu. Cô ta tắm nó một cách ngon lành. Thi thoảng còn có thể uống nó.
-Thật quá là kinh khủng rồi. Song Thất nghĩ bụng. Cứ mỗi tối vào đêm khuya khoắt, nàng đều nghe thấy tiếng hét của những tì nữ ấy. Vừa vang vọng, vừa khiếp đảm. Song Thất ngưỡng mộ A Giang vì không phải nghe những tiếng kêu kinh dị ấy.
Thấy Song Thất để ý vào chậu nước máu, Dương Tịch cười.
-Có muốn uống thử không? Yên tâm ngươi sẽ xinh đẹp hơn, nam nhân sẽ thích ngươi hơn đấy. Bà ta ngon ngọt, như dụ dỗ.
-Nô tì thân phận thấp kém không xứng đáng được hưởng những thứ tốt đẹp này, mau nương nương thứ lỗi. Câu nói run cầm cập.
-Không sao, ta cho ngươi uống, mau uống đi, nhanh. Đôi mắt bà ta có phần sắc bén, thâm sâu hơn so với câu nói đầu.
Song Thất vẫn run cầm cập từ chối. Dương Tịch vội cầm đầu nàng dìm xuống chậu nước, bắt nàng uống. Mùi tanh của máu nguyên chất làm Song Thất nôn ọe, nàng vội chạy ra khỏi phòng. Cố gắng uống bao nhiêu nước, nhưng cũng không thể đỡ hơn.
-Mong rằng tất cả chỉ là hiểu nhầm, mong rằng mẫu thân của mình không phải một người đáng sợ như thế. Thi thoảng nhắc đến giây phút hôm qua, nàng có thể nôn ra máu.
Ở hoàng cung,
-Đại vương, việc ở Quỷ đại lao chúng ta làm việc nên cân nhắc. Tổng Tư đi bên cạnh.
-Ngươi yên tâm, con người ta một là một, hai là hai. Phái người đến phủ từng tiên sinh lục soát cho ta. Nếu ai trái lệnh thì coi như phạm nhân. Hiểu chưa?
-Tại sao người nghĩ đây là thích khách trong triều?
-Quỷ đại lao nếu không có thẻ bài sẽ khó mà ra vào. Chắc chắn là tay sai của một người có máu mặt trong cung. Ta mà phát hiện ra là ai làm, quyết gϊếŧ chết không tha. Xuyến Chi cũng đã được cứu, ta nghĩ chưa chắc cùng một người. Đại vương mang nhiều mối lo toan.
Tổng Tư khiếp sợ với tài tiên đoán của Diệp Vấn chẳng khác một chút nào với hai huynh cả Thanh Vấn và Diệp Thần cả.
-Ta cũng nghĩ vậy, thế thì người mang Xuyến Chi đi đương nhiên phải chịu tội nặng hơn, còn người xông vào nhưng bất thành để lại vệt máu thế này sẽ được giảm nhẹ đúng không ạ? Tổng Tư hắn đang cố gắng hết sức để cứu Khanh Quân khỏi cái chết.
-Như nhau cả thôi, bắt được hung thủ đi, rồi từ từ mà suy xét. Đừng nhiều lời, mau đi hành động đi.
-Thần tuân lệnh.
Đêm hôm ấy, Tổng Tư cho người mang xe ngựa đưa Khanh Quân và Xuyến Chi đến Ma Tà Đạo. Nếu như đại vương có đổi hướng đến đây, chắc chắn mấy người này khó mà tránh được tội chết vì lưu giữ đến hai phạm nhân. Nhưng Khanh Quân và Xuyến Chi đều là những nhân vật quan trọng gắn liền với Dương Tịch Y Mẫu và hoàng thượng Diệp Thần, khó mà không giữ... Cao Tề cũng hết cách.
-Chăm sóc cho họ cẩn thận, bọn ta chỉ đưa được đến đây thôi. Hoàng cung còn nhiều việc.
-Hiện tại Bất Nhiễm đế vương không có trong phủ, ta cũng khó mà giải quyết, nhưng nếu Tổng Tư tiên sinh đã ngỏ lời thì ta sẽ cố gắng giúp đỡ.
-Người không phải lo, coi như ta đang trọng thưởng cho Ma Tà Đạo đi, nhất định phải giữ được mạng sống cho hai người bọn họ. Nếu một trong hai chết thì đừng hòng mà đòi được giang sơn. Khanh Quân và Xuyến Chi sẽ giúp chúng ta nhiều thứ.
Cơn gió cuối thu lướt qua, Tổng Tư bước đi trong không gian ấy.
-Có lẽ ta đã sai, ta không hiểu cho cảm giác của nàng ấy. Hắn lẩm bẩm.
-Kể cả huynh không sai nàng ta đi làm nhiệm vụ thì số phận cũng đã định đoạt, Khanh Quân sẽ phải chết, không sớm thì muộn. Tên thị vệ bên cạnh nói nhỏ. Tiếng tán cây rì rào.
-Có cách nào để cho nàng ấy thoát kiếp nạn không?
-Chi bằng người chết thay A Quân, nhưng khi làm việc gì thì hãy nghĩ kĩ, chẳng phải người cũng khao khát thiên hạ sao?
-Thiên hạ? Hai tiếng này thật buồn cười...
Sau đấy, chẳng ai còn nói gì nữa... Hôm nay lạ thật không trăng, như ai đấy bị mất đi trái tim, không còn vị giác gì khi nếm mùi thiên hạ nữa...
Sáng hôm sau, khi Diệp Vấn đại vương đang thưởng trà cùng Tổng Tư ở phủ.
Tên thị vệ điều tra trong vụ án xông vào Quỷ Đại lao bước đến:
-Bẩm báo đại vương, tiên sinh, đã lục soát toàn bộ hoàng cung nhưng vẫn không thấy gì ạ.
-Cái gì? Ta cho các người ngày chỉ để nói cái câu vô nghĩa như vậy à? Hắn gắt gỏng khi không lấy được mục đích cần lấy.
-Mau đại vương tha mạng.
-Ta nghĩ vụ này thích khách đã chạy thoát, hoặc bị thương nặng quá mà chết rồi. Tổng Tư uống trà.
-Cũng đúng, Xuyến Chi hiện là một món đồ mà cả tứ hải ham muốn, về việc này không ngăn cấm được. Cho người đi khắp Thành Đô lục soát cho ta. Không ngoại trừ Ma Tà Đạo, Dương thị, Cảnh Địa Thiên. Đại vương lập tức ra lệnh.
-Theo ta thấy Ma Tà Đạo hoàn toàn không có liên quan gì đến hoàng cung, mấy trăm năm nay chỉ ở phủ không quản sự đời, người không nên tốn thời gian.
-Tổng Tư, ngươi quên câu gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót rồi à? Nếu Ma Tà Đạo có cất giữ Xuyến Chi thì hôm nay có thể là một ngày máu của bọn chúng thật rồi.
-Người nghĩ hoàng cung có thể đấu lại được đám người ma ma quỷ quỷ đó hay sao? Người nghĩ đi: Cao Tề thì chắc ta không phải nói không trận đánh lớn nào thiếu mặt, Phượng Ẩn tuy tàn phế nhưng còn phép thuật và đầu óc mưu mô, Đông Phong thân thế pháp sư nổi tiếng, học trò của Nhu lịch. Hơn nữa còn Bất Nhiễm...nàng ta không phải loại dễ động vào, linh hồn của công chúa Thủy Trân... Người quên rồi sao? Tổng Tư bắt đầu đe dọa.
Bất giác trong ánh mắt của Diệp Vấn có chút lo sợ hơn. Bình thường hắn chỉ được bóng của hoàng thượng để che chắn, bây giờ Diệp Thần đến Dương thị, một mình hắn không cẩn thận cũng mất mạng. Ba huynh đệ Thanh Vấn-Diệp Thần-Diệp Vấn ai ai cũng tài giỏi, có tướng quân sư, nhưng chỉ có đại vương là biết xấu hổ thôi...
-Nhưng đây là lệnh của hoàng cung, theo luật cũ mà làm. Ai không hợp tác thì ta cũng không nương tay được. Nhưng nhớ với Ma Tà Đạo thì nương tay một chút.
-Vậy mới đúng chứ. Tổng Tư nâng chén trà, mỉm cười, đôi mắt như ăn tươi nuốt sống vị đại vương trẻ, non nớt.
Ở Dương thị,
Hôm nay chim hót líu lo, ở đây quanh năm mát mẻ, nắng vàng xộm, đong đưa. Gió thoang thoảng mang mùi hương mộc trong rừng Quảng Thành xô đến.
Thiên nhiên thì sắc nước, hương trời. Chỉ buồn là con người thì không được tươi đẹp giống thiên nhiên.
Song Thất cùng A Giang xách nước tưới rau trong vườn. Bọn họ nô đùa cùng nhau, hưởng thụ những dòng nước mát lạnh.
-A Thất, tưới ở đây, ở kia nữa.
Chỉ thị của A Giang khiến cho Song Thất cũng chẳng kịp để ý, nàng hất thẳng xô nước về phía đông. Đáng tiếc nước không vào bờ rau, mà vào thân thể của Diệp Thần đang đóng giả thành thái giám, đeo mặt nạ bằng gỗ con con.
-Các cô làm cái gì vậy? Diệp Thần thừa biết sau cái mặt nạ da người kia là Tranh Tịch, nhưng vẫn làm bộ như không biết.
-Ca Ca cho ta xin lỗi, bọn ta mới làm ở đây chưa lâu, chưa hiểu phép tắc, để ta lau người cho huynh. Bất giác A Giang cúi gập người, nàng quỳ hẳn xuống.
-Cô làm như này ta khó xử quá, ta cũng chỉ làm thái giám, lấy đâu ra đồ mà thay. Sáng ngày ra đã ám quỷ.
Song Thất nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng ấy, chạy đến nâng A Giang dậy.
-Huynh đừng quá đáng, không thấy A Giang phải quỳ xuống xin lỗi hay sao? Cái gì mà ám quỷ, huynh có muốn chết không, hả?
Diệp Thần vội mỉm cười.
-Cô cuối cùng vẫn không thể bỏ được thói chợ búa ấy đi nhỉ?
-Huynh nói ai chợ búa cơ? Song Thất mang vẻ tức tối, mặt đỏ hẳn.
A Giang không thể nghe được gì, cảm nhận được tình thế hỗn loạn, nàng vội ngăn cản A Thất.
-Thôi được rồi, là ta nhầm, nhưng nữ nhân mà ghê gớm thế này, còn ai dám yêu nữa?
-Chuyện đấy liên quan gì đến ngươi?
-Ta hiểu rồi, nhưng nhắc nhở hai người trước: Ở đây không đơn giản, tốt nhất đừng chạy nhảy lung tung, khéo mang họa mang thân, rõ chưa?
-Không cần nhắc nhở. Song Thất lạnh lùng, nhấc xô nước trên tay.
Diệp Thần gắt cành hoa dại bên vệ đường.
-Cho cô này. Hắn đưa đến trước mặt A Thất.
-Ta không cần. Nàng vội mang xô nước rời đi, không thèm nhìn mặt tên thái giám giả mạo lần cuối.
-Dễ thương thật. Diệp Thần lẩm bẩm.
Hôm nay Dương thị có một chiếc xe ngựa đêm hôm khuy khoắt cứ một tuần sẽ về đây một lần tiến đến.
-Chiếc xe đó chở thị nữ đến từ lầu xanh để phục vụ cho sắc đẹp của Dương Tịch. A Giang cùng Song Thất đứng bên ngoài cổng thám thính.
-Sắp bị mang mổ thịt gϊếŧ người mà vẫn còn vui vẻ đến vậy sao? A Giang nói tiếp.
Song Thất lấy bút lông viết vào chiếc lá khô vừa rụng:
-Bọn họ bị tiền làm cho mờ mắt rồi. Chúng ta mau đi cùng đi.
A Giang lắc đầu:
-Đừng gây sự nữa, hôm nay ca ca thái giám kia bảo gì, người quên rồi à? Chúng ta giữ được cái mạng này đến đây là hạnh phúc rồi, hơi đâu còn dám lo nghĩ cho những người khác?
-Đều là nữ nhân, đều chung số phận cả, nữ nhân thấu hiểu cho nữ nhân, sẽ không có ai hiểu cho chúng ta đâu. Sinh ra định kiếp đã khổ: Xấu thì bị chê bai, dè bỉu. Tuyệt sắc thì ghen ghét, đố kỵ, bắt dìm cho đến chết. Không biết sống sao cho vừa lòng thiên hạ, chúng ta phải cứu họ. Ngươi đã được uống thử thứ máu kinh tởm của Dương Mẫu như ta chưa? Nghĩ đến thấy buồn nôn rồi. Song Thất viết như thế.
A Giang cũng bất lực, chỉ biết im lặng gật đầu.
Bọn họ đi theo mỗi người cải trang đơn giản, dù gì cũng thân phận nô tì nên dễ tiếp cận với thị vệ hơn.
Hai tên lính trông coi tòa cao cản hai người họ.
-Các ngươi đến đây có việc gì?
-Chả là chúng tôi có làm một chút bánh bao, chắc các huynh vẫn chưa ăn gì, nếu được thì mong thưởng thức, dù gì đổ đi cũng phí. Song Thất cầm rổ bánh.
-Có thành ý tốt, chấp nhận. Bọn họ đang đói nên ngấu nghiến ăn. Được một lúc thì gất xỉu.
Song Thất cầm tay A Giang chạy vào nhà lao đóng chặt cửa lại. Họ nhìn thấy một gian phòng mốc meo trống không, hoàn toàn không có gì cả. Trên tường mỗi khoảng cách sẽ đều được treo một bức tranh khác biệt, mỗi bức tranh đều có những hình thù lạ lẫm, không hiểu được nó đang nói đến điều gì.
-Hóa ra các thị nữ sẽ không bị nhốt một cách công khai, ta phải tìm được mật mã của trận địa. Nếu không tìm được coi như hôm nay bỏ phí. A Thất lên tiếng.
Phía cửa sổ nhỏ thấp thoáng bóng nữ nhân nào đó qua lại, nàng ta mặc váy trắng dài. Gió đưa dịu dàng, không có trăng nên mọi thứ dường như quá tăm tối, không định vị được khuôn mặt của ai.
A Giang suýt kêu lên, do quá sợ hãi.
Song Thất bịp mồm nàng ta lại. Hai người họ chui vào đống rơm có sẵn, tạm thời thoát thân.
Cánh cửa lao phủ chợt mở tung ra. Nhưng không thấy một ai cả. Tiếng mèo kêu rõ ràng hơn. Thấp thoáng là tiếng hú reo của bầy đàn ngân lên thành dịp.
-Sói? Sao ở đây lại có sói? A Giang thì thầm to nhỏ.
-Có lẽ họ dùng sói để thay người hành hạ thân xác những mĩ nhân. Song Thất cũng từ ấy mà lên tiếng.
-Ta nghe Cao Tề bảo: Những người thuộc Dương thị thì không sợ sói. A Giang? Chẳng phải ngươi là người Dương thị sao? Song Thất quay măt về phía nàng ta như đăm chiêu một điều gì đó.
p/s: dạo này tớ hơi bận nên xin phép mọi người cho chap này không có hình nha huhu. Tớ ra lâu chứ không phải tớ bỏ không viết đâu nha, mn nhớ chờ đấyyy.m