Xích Linh

chương 26: tuyết thiên mẫu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

A Giang nép gần về phía Song Thất. Khuôn mặt nàng dần tái nhợt đi.

-Không sao A Giang, có ta ở đây rồi, không ai dám động đến một sợi tóc của ngươi đâu biết chưa? Người xoa đầu cô ấy, an ủi.

Song Thất cắn đầu ngón tay của mình đến khi chảy máu. Dùng một mảnh gỗ nhỏ, dùng ngón ấy viết một thứ gì đó thật tỉ mỉ.

-Tí nữa ta làm gì thì nhớ phải nghe theo, đừng thấy hiếu kì với những thứ ta làm. Ta không hại em.

Cơn gió thu nhè nhẹ, lăn tăn mặt nước. Mọi âm thanh dừng lại ở tiếng gió. Chỉ duy nhất có một tiếng sáo lắng đọng, mang khúc ca ly biệt.

Tay Song Thất run run, nét vẽ ngệch ngoạc. Canh khuya hôm ấy ai oán không tả nổi. Nàng nhìn thấy hình bóng Thanh Vấn ngồi bên cây cổ thụ. Chàng đang rót rượu, cụm một ly với ánh trăng rồi thổi một khúc sáo.

Song Thất chững lại, thờ ơ một khắc. Nước mắt đỏ hoe nhuộm màu phiền oán. Miếng gỗ trên tay vội rơi thành tiếng đánh thức lũ sói khát máu.

Nàng đang rơi vào ảo giác. Đàn sói gầm gừ, từng bước lạch cạch trên sàn mỏng. Bộ lông mềm mại như suối cùng với cặp răng nanh muốn nuốt chửng người đối diện. Hương thơm hoa nhài trên thân thể Song Thất lại là một hương vị thơm ngon dụ ngọt những chúa tể hắc ám.

Hỏi như thế nào mới vừa lòng được thiên hạ? Hỏi như thế nào mới lay chuyển được tâm gan. Mộng Khói- bốn mùa tàn sát. Có những thứ đến chết cũng không thể tưởng tượng nổi. Có những thứ khắc nghiệt quá, nhốt trong một cái lồng sắt không thể kêu được thì chỉ còn cách chịu đựng. Nước mắt đã cạn, son môi đã sờn, nhưng vẫn không thể hiểu được: Ta sống để làm gì? Ta sống là vì ai?

Tại sao khi người ta mệt mỏi quá, người ta được nghỉ. Còn Song Thất? Hết kiếp này đến kiếp khác cũng chẳng được nghỉ ngơi? Rốt cuộc Mộng Khói này muốn rút tủy nàng đến bao giờ nữa? Muốn chết cũng không thể chết được. Đấy là một nỗi đau chẳng thể vơi cạn. Chỉ mỗi ngày càng một đầy hơn. Cốc nước tràn ly cũng chẳng có ai thèm đoái hoài. Đó chính là đau đớn.

Chứng kiến từng người một đến bên mình đều phải chịu đau khổ. Tâm can cũng khó lòng...

Cuối cùng thì ai mới là người cho nàng sự bình yên? Cuối cùng thì nàng đang rung động ai đây?

Đàn sói bước vội vàng hơn, dùng bộ lông mềm mại vuốt ve khuôn mặt A Giang. Cô giật mình thức tỉnh, đôi mắt đỏ au hoảng sợ. Khi A Giang yếu đuối thì đó là lúc đàn sói có cơ hội ra tay nhiều nhất. Song Thất vẫn ngẩn ngơ với ảo ảnh của mình, lệ rơi đầy mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Không trần trừ, một giây trôi qua. Đôi chân A Giang nhanh chóng bị cướp đi. Cô kêu lên đầy an oán nhưng tiếng kêu đó vốn chẳng khiến A Thất để tâm. Đôi mắt A Giang mở to ướm đầy máu. Hàm răng cứa chặt vào nhau đầy đáng sợ. Đàn sói cũng vì thế mà khiếp đảm.

Bọn chúng càng lùi đi, A Giang càng được thế lấn tới. Nàng vốn xuất thân người phàm, nhưng lại được Dương Tịch truyền cho linh lực trị sói. Sau khi trút toàn bộ hơi thở cuối cùng của từng con sói, xác động vật chết nghiêng ngả. Đôi chân A Giang đứng không vững, được một lúc rồi vội vàng ngã xuống. Mảnh gỗ trên tay Song Thất bị gió cuốn, rơi xuống mặt sàn. Hóa ra đấy là lời nguyền thu hút sói. Và tên nhân vật được nàng ấy khắc lên chính là: A Giang.

Song Thất là người không tùy tiện, vốn dĩ làm gì cũng đều có lý do. Nhưng bản thân tại hạ thấy khó hiểu. Song Thất thuộc Dương Tịch nhưng tại sao lại không có được khả năng chống lại sói? Hơn nữa còn giúp thu hút ma quái?

Chiếc đèn lồng chợp tắt. Một luồng gió lạnh thấu gan xương tủy vội vàng lướt qua. Ảo ảnh như một gáo nước mát khiến con người trở về hiện thực trần gian. Đâu đây thoang thoảng hương vị đào ủ. Có lẽ đã được mấy nghìn năm mới đạt được độ chín đỉnh điểm như thế. Đâu đó có tiếng hí vang rộn lòng người, thê lương diễm lệ. Phục Thanh diệt Diệp chính là điều mà thiên hạ mong muốn...

Tiếng hí đau lòng đó cứ réo rắt bên tai Song Thất không tài nào chịu nổi. Có lẽ cũng là mùa đông về gần. Tự nhiên trong lòng người con gái cũng cảm thấy thật lạnh lẽo đến khó tả...

Buốt giá sâu thật tâm can. Nhưng vốn chẳng ai hiểu. Nữ vương Ma Tà Đạo cũng biết thế nào là cô đơn. Thế nào là đau đớn. Song Thất ngã xuống sàn, mắt vương mấy giọt lệ con con. Nàng nhớ lại những chuyện trong quá khứ. Nàng ngửa mặt sang bên A Giang bất tỉnh. Đôi môi còn vương màu son đỏ. Từ một Tranh Tịch dịu dàng với những phép tắc quy củ bên gia đình hạnh phúc. Rồi đến hí ca Tranh Tịch nổi tiếng hương sắc tài đàn của Thiên Kịch Rạp. Cho đến hoàng hậu Tranh Tịch với hai đời phu quân như trò hề. Cuối cùng là Nữ đế vương Bất Nhiễm của phái Ma Tà Đạo. Và mọi chuyện sẽ không đơn giản dừng lại ở đó.

Cả một cuộc đời tận hiến cho thiên hạ. Coi thiên hạ là cha, là mẹ. Gánh nặng của nàng luôn đi kèm với khẩu hiệu: Phù Thanh diệt Diệp. Biết sống sao cho thuận đạo làm con?

Ngày hôm sau, bầu trời xám xịt đầy ảm đạm. Cây lá xác xơ, rụng rời nhiều hơn. Hình như là cuối thu. Mây vẫn cố lao xao nốt vắt ngang trời một nửa.

-A Giang, A Giang. Rốt cuộc hôm qua đã có chuyện gì? Em mau tỉnh lại đi, nghe ta tỉnh lại đi mà. Song Thất cố gắng lay người nhưng A Giang đã bất tỉnh, hơi thở của nàng đang rất yếu.

Đôi chân bị sói cắn hôm qua như rời ra một nửa. Máu chảy thành sông. Vết thương rất nặng. Từng thớ thịt đang tan ra, có cái vo tròn thật cục.

-Ta nhất định sẽ cứu sống em.

Song Thất đứng dậy, cõng nàng ta trên đôi vai gầy nặng trĩu. Sáng sớm trong Dương thị vẫn còn rất vắng người. Có vài ba bông tuyết đầu mùa xuất hiện với dáng vẻ long lanh, buốt giá hiện màn sương sớm.

-Nhất định không được để Dương Tịch Y Mẫu nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này. Nếu bị phát tác, chúng ta sẽ bị gϊếŧ chết hoặc bị đuổi ra khỏi đây mất. Song Thất thì thầm.

Bước chân nặng nề hơn bởi một cái xác đang lăn trên lưng như đang vác bởi một cục đá lớn. Sương mù vây, tuyết rơi nhiều khiến tầm nhìn của Song Thất ngày càng hạn hẹp. Vô tình chân phải dẫm vào tà váy. Hai người ngã xuống đất.

Nhấc A Giang lên. Phủi quần áo. Ngửa mặt về phía trước. Nàng giật mình, tim đập thoi thóp khi biết rằng người đang nhìn nàng chính là Diệp Thần.

-Sao người lại... ở đây? A Thất chưa nói xong đã vội bị bịp miệng.

-Nơi này không phải để ăn nói tùy tiện. Giọng nói trầm ấm của hắn vội vang lên.

-Nói cho ta biết, ý đồ của ngươi khi đến đây là gì? A Thất vẫn cố gắng tra hỏi.

-Đi đến Rừng trúc phía trước rồi nói chuyện.

Sau đó hắn không ngần ngại mà nhấc bổng nàng lên ném vào chỗ khuất sau phủ. Đương nhiên A Giang cũng sẽ đi theo bọn họ mà không để lại dấu vết. Tuyết nặng hạt hơn, máu rơi sẽ ngấm và lộ ra rõ nhất. Diệp Thần cẩn thận băng bó vết thương ở chân cho A Giang.

-Hơi thở của cô ấy chậm quá, nếu không cẩn thận khó mà trụ vững. Hắn mang theo giọng điệu vô cảm và thấy rất bình thường với mọi thứ.

-Bây giờ phải làm sao? A Giang là một nhân chứng quan trọng của Dương thị. Nhất định không được khiến nàng ta mất mạng.

-Vậy chỉ còn cách? Diệp Thần suy tư.

-Mau nói. Song Thất bỗng vội vàng hơn.

-Nàng còn nhớ chùa Thiên Mẫu không? Ở trên đó sẽ có người cứu được nàng ấy. Chỉ sợ là...

-Ngươi còn không mau nói ta sẽ cắt tiết ngươi... Song Thất đe dọa.

-Đường núi trên đó rất ngập nghềnh hiểm trở, bao quanh trập trùng không có chỗ nghỉ chân. Vào mùa đông sẽ có hiện tượng trơn ướt. Để lên được đỉnh núi được coi là cao nhất thiên hạ đó cũng tốn mấy ngày nếu đi nhanh không nghỉ.

-Ta không quan trọng gian khổ, chỉ là cao nhân nào sẽ giúp được chúng ta? Và cả ta không biết đường.... Gương mặt nàng sầm xuống.

-Chùa Thiên Mẫu nổi tiếng tứ hải bát hoang từ đời nay bởi tay nghề cao y đến bậc thánh nhân. Đôi chân của A Giang vốn không phải một vấn đề lớn. À, nàng còn nhớ Đường Mặc- đồ đệ của sư phụ Nhu lịch trong Âm Nhất Phái không? Mấy năm nay trốn thiên hạ đi ở ẩn, tu sư trên núi. Còn đường đi cũng không khó, chỉ là...

-lại sao nữa? Song Thất sốt ruột.

-Nếu nàng nói yêu ta, ta sẽ không ngần ngại dẫn nàng đến đó bằng chính đôi chân này. Diệp Thần cười nhẹ nhàng khiến bông tuyết rụng bay.

-Đây là lúc mà ngươi có thể cười nhạo được sao? Ta muốn đi luôn. Vì đơn giản ta còn rất nhiều thứ muốn hỏi A Giang. Cô ấy mà chết chắc mấy trăm năm sau, câu chuyện này sẽ mãi mãi không thể giải đáp nổi.

-Được được, nàng muốn ta làm gì ta cũng sẽ làm.

-Nhưng nàng chắc là muốn trốn thoát Dương thị không?

-Ta sẽ gây ra phiền phức rồi bị tống cổ khỏi đây, việc này ta thừa sức làm được mà.

Diệp Thần không nói gì cả. Chỉ lặng lẽ cười.

-Ngây ngô thật. Hắn nghĩ trong bụng như thế.

Đúng đêm hôm đó, canh Ba tròn đã điểm. Mặt trăng dần khuất lấp sau bụi cây. Ba người: Diệp Thần, Tranh Tịch, A Giang cưỡi ngựa lên đường. Tuyết tối nay lại rơi nhiều. Bao phủ cả đường đi một màu trắng xóa.

Tranh Tịch mặc bộ y phục màu xanh nước biển thanh cao. Chùm thêm một chiếc áo bông màu trắng, nàng thanh nhã rất giống những bông tuyết ngoài trời tinh khiết ảm đạm.

Trên mái tóc mềm như mây kia được cài một chiếc trâm màu đỏ in họa tiết đóa hoa hồng nhưng kì lạ đó nó có một màu đỏ rất giống với màu y phục của Diệp Thần đang mặc, là màu của máu.

-Tại sao ta phải cài cây trâm này? Trông xấu hoắc.

-Nói thì cứ làm đi. Nàng sẽ không thấy hối hận.

Cũng vào đêm hôm đó. Hồn ma trong rừng già xuất hiện nhiều hơn. Gây ảo giác mạnh mẽ cho người đối diện. Từng đàn sói như săn lùng người sống để thu gom linh lực nổi dậy . Từng đám, từng đám như gặp được miếng mồi ngon béo bở.

Tranh Tịch gặp ảo giác. Trong cơn mê man đêm ấy, Tranh Tịch không biết mình đang đi đâu nàng cố chạy, nhưng cơ thể quá yếu va vào gốc đào nằm đè lên tuyết mà ngất xỉu, áo nàng trùng đã bị tuyết chôn vùi xuống, có cánh đào mỏng phảng phất lướt nhẹ qua mặt... Hình như là Diệp Thần đẩy nàng đi, trượt xuống chân núi để trốn thoát.

Tranh Tịch có cảm giác mình vừa thử muốn thứ rượu quý. Thứ rượu khiến người ta hoang mang giữa say và tỉnh. Hóa ra chiếc trâm cài đỏ trên đầu là lời nguyền để tránh tà ma, tránh súc vật chạm đến. Diệp Thần một lần nữa hi sinh thân thể của mình cho người con gái mà hắn thương yêu nhất.

Cuộc chiến diễn ra đẫm máu. Sau một màn tuyết tinh khôi, là trận địa được dàn dựng trước.

Diệp Thần lẩm bẩm đọc thần chú gọi đám rắn hiện hình. Hắn ngang nhiên lao vào phía trước không kiểm soát được bản thân cứ thấy bóng người là gϊếŧ máu cứ thấm dần qua từng lớp tuyết, hắn dùng đao chém đầu đâm vào lục phủ ngũ tạng của lũ quân lính hèn hạ, hắn cứ lao vào mà chém gϊếŧ không quan tâm đến những vết đao trên vai áo đâm sâu vào da thịt, máu chảy dòng dòng. Từng con rắn quấn chặt vào cổ đám hồn ma hình người. Chiến đấu với đàn sói hung hắn thật vật sống là ào ào xô tới.

Hắn tạo thần chú gọi hồn đàn tì bà về, hắn đánh khúc ca Tàn Sát khứa từng nỗi oan khốc. Từng vết cắn của thú dữ tạo thành vết sẹo dài. Từng tiếng hét của tà đạo khiến Diệp Thần mất tập trung hơn. Hắn gọi linh lực được luyện bằng đôi mắt của Xuân Hoa về, súc vật gϊếŧ hại lẫn nhau khắp nơi tanh mùi máu mới, hắn lê bước từng giọt máu chậm rãi trải dài trên tuyết, Đế vương Diệp Thần bây giờ thật thảm bại như một con rắn đứt đuôi. Bộ y phục đỏ giờ nhơ nhuốm thấm dần những vết máu khó lành, chân như sắp gãy, không thể thở được nữa vẫn gọi hai tiếng thầm Tranh Tịch... Tranh Tịch ..Thực ra hắn chưa chết chỉ là bất tỉnh nhưng vì cơ thể quá yếu không chống đỡ nổi...Bây giờ nửa con đường đến Thiên Mẫu đã nhuộm kín máu và tuyết rồi...

-Hoàng Thượng - A Hoa từ xa thét gọi. Hắn đã đến muộn một bước.

Hắn xà xuống ôm hoàng đế tàn tạ vào lòng, cái người huynh cả đã nhận nuôi và dạy dỗ mình từ nhỏ mà giờ nằm ngăn cách giữa sự sống và cái chết.

Lập tức một đàn hồn ma ùn ùn kéo đến. Với những đôi mắt chầu trực khiếp đảm.

A Hoa lập phong ấn bảo vệ . Hắn ra tay tàn sát đẫm máu, hắn gϊếŧ kẻ địch bằng đôi mắt hóe lệ, một người nổi tiếng là lương thiện như hắn hôm nay lại ra tay gϊếŧ hại chúng sinh như vậy sao? Vì đơn giản người đang bị chúng hãm hại là Diệp Thần, vì huynh ấy mà hắn không tiếc một điều gì cả. máu rơi đầy đường từng cánh hoa đào man mác trôi theo dòng máu, cuộc sống ở Mộng Khói tươi đẹp lắm đúng không? Đúng nhưng để tồn tại giữa cái chốn thiên hạ mờ ảo luôn dình dập cái chết này phải học và chọn lựa tàn sát...Đêm nay trăng khuyết chỉ còn A Hoa đang chữa thương cho hoàng thượng giữa nhân gian lạnh lẽo, tuyết rơi phủ kín vai áo người thiếu niên trong đêm thanh tàn ác...

...

Đêm trăng tàn tạ một màu tuyết, từng cánh hoa đào phủ kín khuôn mặt Tranh Tịch, nàng vẫn nằm ở đó mà thiếp đi.

Trời sớm mờ sương thành đóa ảo ảnh. Tranh Tịch thức giấc ở một nơi xa lạ lẫm. Tỉnh giấc chỉ thấy bóng dáng một nam nhân cao gầy thật quen thuộc.

-Nữ đế vương đã tỉnh rồi sao? Đường Mặc bây giờ đã thành một chú tiểu với chiếc áo nâu bạc màu. Nhưng vẻ mặt vẫn thanh thoát như thế. Chỉ là không còn vương

-Sao ta lại ở đây? Diệp Thần, A Giang đâu? Tranh Tịch thấp thoảng lo sợ.

-Sáng nay trên đường xuống núi lấy củi, ta có vô tình nhìn thấy nương nương nằm giữa đống đào tàn. Mặt mày tái nhợt. Khắp người cảm nặng do ngấm sương đêm...

-Ta hỏi Diệp Thần, A Giang đâu? Tranh Tịch vội vàng chen ngang.

-Bẩm nương nương, A Giang đã được các sư thầy mang đến phòng trị thương. Còn hoàng thượng thần không rõ...

-Ta nhức đầu quá, hình như đã có ai đó đẩy ta xuống hố để thoát chết.

Chùa Thiên Mẫu nằm trên ngọn núi cao nhất tứ hải bát hoang. Bao quanh sương muối, từng đợt gió lạnh tràn về từ phương Bắc. Hòa vào cơn mưa phùn nhẹ nhè nhưng day dứt không ngừng. Hơi thở con người cũng từ ấy mà trầm mặc hơn. Mùa đông đến chẳng thương người. Từng đóa tuyết đầu mùa tinh khôi như tâm hồn thiếu phụ, đáng tiếc lại chỉ trôi lơ lửng, chẳng theo dòng.

-Tại sao lại rời Mộng Khói? Tranh Tịch từng bước thong thả.

-Thế sự vô thường, đại cục khó đoán. Có một số chuyện nên học cách chấp nhận sẽ tốt hơn.

-Ngươi vẫn vậy,vẫn là bộ dạng thản nhiên ấy. Ta muốn đi tìm Diệp Thần. Nàng nhắm mắt thả hồn vào sương.

Đôi mắt Đường Mặc xao động.

-Đường xuống núi vô vàn hiểm trở. Nhiều hồn ma và có cả sói sống tập trung thành đàn quấy phá cả tối lẫn đêm. Thần nghĩ mạng hoàng đế lớn, không dễ mà bỏ mạng.

-Nhưng hắn đã hi sinh để cứu ta. Ta lúc nào cũng là mối nguy hại của người khác... Tranh Tịch sững người lại. Đôi mắt hứng trọn cả bầu trời mưa rơi.

Đường Mặc chăm chú nhìn khuôn trăng nương nương. Người mà hắn dành cả thân xác để bảo vệ vốn chẳng có gì thay đổi. Dung nhan hoàng hậu phế vẫn ngọc ngà đến vậy, chỉ là có vài vết tàn nhang theo thời gian. Hoặc nhiều hơn là bận lo nghĩ cho quốc gia đại sự.

Dành cả đời chăm sóc cho nàng cũng chẳng bằng một mũi tên của Diệp Thần. Trái tim hắn cũng đau một chút. Nhưng bước đi trên cõi mộng tiên hư ảo này, phải quên đi những sai lầm đau đớn của trần thế.

Bao nhiêu năm nay, mái đầu dính sương chẳng dứt, bờ son môi nhạt nhạt theo tháng năm. Có những thứ tuổi trẻ qua đi rồi sẽ chẳng trở về. Thanh xuân yêu nghiệt bị tình yêu bóp chết. Có một điều Tranh Tịch mãi không thể biết được: Người đang mang cốt nhục của Diệp Thần...

-Dạo này ta cảm thấy trong người có phần hơi khó chịu. Nàng chảy mồ hôi nhiều hơn và chứng thèm ăn nhiều hơn bình thường.

-Thần sẽ mời thái y đến khám cho nương nương.

-Không cần vậy đâu, nghỉ tí là khỏe. Đôi mắt Tranh Tịch xao động, hình như nàng đã biết gì đó.

Nàng có thể cảm nhận từng sự chuyển động nhịp nhàng trong khuôn bụng phát phình rõ nét.

-Bây giờ ta có thai là một việc vô cùng sai lầm. Một gánh nặng con người đè lên vai. Đứa bé này sẽ khó sống với thiên hạ. Nàng ngước nhìn về đám mây trôi bồng bềnh bên khe suối. Có mấy chiếc lá tàn cũng lìa cành không thể sống sót. Nương nương xoa xoa bụng của mình, sau đó nghĩ ngợi vài điều.

Đêm hôm ấy, tất cả các chú tiểu lớn nhỏ đều họp mặt dưới chân núi để tìm kiếm hoàng thượng theo lệnh từ kinh thành.

Trong điện có tiếng cười ngạo mạn phát ra:

-Cái gì, hoàng đế Diệp Thần mất tính rồi sao? Diệp Vấn được ngày hả hê.

-Dạ bẩm chính xác ạ. Tổng Tư đứng ngay bên cạnh.

-Yên tâm, hắn ta chỉ giả bộ làm kịch mà thôi. Con người như hắn khó mà chết.

-Tại sao người lại nghĩ vậy? Đường lên chùa Thiên Mẫu mất mạng cũng là chuyện bình thường.

Nghe Tổng Tư nói xong, Diệp Vấn bước ra khỏi điện. Cầm chiếc ô đi dạo. A Tư vội vàng thấy lạ lẫm.

-Đại vương ngoài trời hôm nay tuyết lớn cẩn thận bị cảm.

-Ta dẫn ngươi đi một số. Đại vương an yên, bình thản đến đáng sợ. Vài ba chiếc lồng đèn bay bay.

Hai người họ đến mộ của cố hoàng đế cũ-phụ thân Thanh Vấn-Diệp Thần-Diệp Vấn.

-Ngươi biết tại sao Diệp Thần một bước lên tiên, chiễm chệ ngồi vào ngai vàng mà không một ai tạo phản không? Ánh mắt đại vương ngắm nhìn phụ thân một cách đầy cay đắng.

Tổng Tư sợ hãi khi gió ngày càng lớn hơn.

-Đại vương... Hắn hốt hoảng.

-Năm ấy khi người chết, lời nói cuối cùng vẫn chỉ dành cho Diệp Thần... Người bảo: Hắn ta phải được lên ngôi hoàng đế...

-Vậy có nghĩa là Thanh Vấn mới chính là người tạo phản, không theo ý tiên thượng?

-Đáng tiếc, năm ấy phụ thân lại chỉ nói câu ấy với một mình con...

Các vị có hiểu đại vương đang nói gì không? Năm ấy cái chết của tiên thượng chính là do một tay Diệp Vấn hạ độc. Trong lúc đột quỵ, trở về với cát bụi, tiên thượng đã nói câu trăn trối cuối cùng:

-Diệp Thần phải được làm hoàng đế.

Nhưng đại vương một tay che trời, đổi trắng thay đen. Truyền đạt sai ý tiên thượng ban Thanh Vấn lên chủ trì đại cục. Nói xấu Diệp Thần chỉ là một kẻ tạo phản với thiên hạ...

Bao nhiêu năm nay, tứ hải bát hoang nợ Diệp Thần một cái cúi đầu và cả lời xin lỗi.

-Đại vương chúng ta mau đi về thôi, trời sắp có bão rồi.

Sấm, chớp như những mũi tên dài kéo thành vạch xiên ngang trời. Cây cối đung đưa trăm ngả. Cây sen chết rũ ủ trong lá. Gió ngày càng một mạnh như muốn lôi cổ thiên hạ rời khỏi nhân gian.

Tổng Tư quỳ xuống, gập đầu trăm cái mong đại vương thay đổi ý định.

Đôi mắt Diệp Vấn đỏ âu. Từng vết gân dài gằn xé nổi trên da thịt. Hắn nghiến răng thật sâu, ghì chặt. làn da tái nhợt như thịt ươn, bộ dạng không hề giống con người.

-Nếu hôm nay phụ vương đã quyết không thay đổi vận mệnh. Con sẽ cho Diệp Thần sống không bằng chết. Hắn gào lên đầy khiếp đảm.

Ngoài trời mưa rơi tầm tã trên núi Thiên Mẫu. Toàn bộ sư thầy chú tiểu có tiếng đều xuống núi truy tìm tung tích hoàng thượng cùng quân đội của kinh thành.

Trong chùa ngoài A Giang đang trong phòng dưỡng bệnh thì còn mình hoàng hậu đang nằm dưỡng thai. Đêm đó mưa gió đập cửa từng cơn đến khó ngủ. Sấm chớp giăng đến đọa đày.

Tranh Tịch mơ điềm xấu. Hốt hoảng thức giấc, lật chăn ra. Nương nương vội vàng bước ra cửa sổ. Không gian yên ắng đến phát sợ cùng với những âm thanh ma quái trong rừng phát ra.

-Diệp Thần... Diệp Thần... Nàng ôm bụng lẩm bẩm.

Không nghĩ ngợi nhiều, người khoác áo choàng lông cừu trắng muốt. lấy áo chùm kín mặt. Tiếng mở cửa khẽ khàng.

Một luồng gió mạnh lập tức tràn qua kéo theo những cơn tuyết chùn chân người thiếu phụ.

Xung quanh chỉ còn màn sương đêm dày đặc đầy lạnh lẽo. Ánh trăng rằm lúc nào đã bị đám mây che đi đầy mờ ảo. Cầm ngọn đèn rực đỏ trên tay. Nương nương mò đường đi xuống núi.

Hôm nay mưa lớn, chiếc ô trên tay lắc lư nhẹ nhàng. Con đường tối om, gian nan hiểm trở. Tranh Tịch phải hết sức cẩn thận, chỉ cần sơ sẩy sẽ làm mồi nhử cho lũ sói hoang.

Sau một nén hương, đứng giữa một rừng tre trơ trọi. Chiếc ô rụng rời tan tác theo gió tuyết. luồng không khí mát như đá thấm đậm tâm gan. Phía trước mắt nương nương, sau đám trúc đó có phát ra ánh sáng. Một ánh sáng kim tuyết kì ảo, dụ nàng tiến về phía trước. Hình như là sự hiện diện của vật sống.

-Ai đó? Ai đó? Tranh Tịch chỉ có thể lẩm bẩm vì cổ họng như đứt ra từng quãng.

Một tiếng sáo hoang dại phát ra, ám ảnh một cách đến u sầu, bi uất.

Nàng đi theo tiếng sáo vẫy gọi. Nàng đi theo tia ánh sáng nhỏ bé cuối rừng.

Tuyết từng hạt nặng trĩu trên vai áo mềm. Nương nương kiều diễm nhấc váy, chân không đi hài, dẫm lên đá từng vết cứa chặt da thịt. Người chỉ biết nhẫn nhục và bước tiếp.

-Bây giờ làm gì còn quyền quyết định? Trong thâm tâm nàng nghĩ vậy.

Bước chân nhẹ bồng như hoa. Nhẹ nhàng nhưng đau thương.

Một mũi tên nhọn đâm trúng người. Tranh Tịch ngã xuống, máu chảy trộn vào mưa tuyết.

Bàn tay nương nương ôm lấy đứa con sắp mất mạng.

Đôi mắt đỏ âu nhìn về phía trước. Khuôn miệng vẫn lẩm bẩm.

-Cứu, cứu, cứu... Dần dần một nhỏ hơn.

Đêm ấy Tranh Tịch sảy thai. Cuối cùng thì người cũng không được quyền làm mẹ...

sau những năm tháng ở ẩn thì mình quay trở lại rồi đây Dạo này dịch Covid đang diễn biến khá phức tạp. Đeo khẩu trang rửa tay thường xuyên các bạn nhé. Các bạn ở Đà Nẵng cố lên. We can do it

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio