Về đến nhà, Từ Tán gọi điện cho chú mình là Từ Trường Vinh, hỏi xem tình hình trong nhà dạo này ra sao.
Từ Trường Vinh nói, Từ Trường Minh gần đây không sao cả, nhưng mẹ của Từ Tán thì có tin tức mới.
“Chị ta lại kết hôn rồi, chồng bây giờ làm nghề nuôi ong, cứ di chuyển khắp cả nước.”
“Bà ấy về Nam Am rồi à?” Từ Tán hỏi.
“Không vào nội thành, ở trên núi mới có hoa.”
“Được, con biết rồi, có gì mới thì chú báo cho con. Cảm ơn chú.”
Tiếp đó, Từ Tán lại gọi cho cha mình.
Từ Trường Minh nói trong nhà vẫn bình thường, không nhắc đến mẹ của Từ Tán, cũng chẳng rõ là không muốn nhắc đến, hay là không biết gì về người kia thật.
Đang lúc chuẩn bị cúp máy thì Từ Tán nghe thấy giọng của Cao Bội Lan nhắc đến rau muối gì đấy, còn Từ Trường Minh thì phải đối bà ta như là không cần thiết…chuyển phát nhanh đắt lắm… Hai người đó bỏ qua Từ Tán, bắt đầu tranh luận với nhau, nhưng sau đó Từ Trường Minh nhanh chóng thỏa hiệp: Được, nghe theo em, nghe lời em.
Từ Trường Minh quay lại với cái điện thoại, cao giọng nói: “Từ Tán, dì Cao của con có làm rau muối, con ăn không?”
Từ Tán chưa hiểu ra sao, đang nói chuyện phiếm với anh à, hay muốn gửi rau muối cho anh?
“Ba nói là loại rau muối ở quê chúng ta à? Trước kia ở nhà thì tôi rất thích ăn.”
Từ Trường Minh bèn nói: “Vậy con cho ba địa chỉ, ba gửi cho con.”
“Được, lát tôi nhắn cho ba.”
Kết thúc cuộc gọi, Từ Tán im lặng dựa vào lưng sô pha. Anh cảm thấy hơi khó chịu, như bị một con bão cát nhấn chìm, trái tim bị trút đầy cát vào, không đau nhưng là khó mà làm ngơ nó được.
Đây là lần đầu tiên Từ Trường Minh nói muốn gửi đồ cho anh, đồng thời nó cũng nhắc nhở anh rằng ông ta đối xử không tốt với anh. Đương nhiên không phải vì không gửi đồ, mà là từ nhỏ đến lớn, Từ Trường Minh chẳng mấy khi làm gì cho anh, thời gian, công sức và tiền bạc mà ông ta bỏ ra vì anh chẳng được bao nhiêu. Nếu tình yêu có thể cầm nắm được, có lẽ nó sẽ do những thứ này tổ hợp lại mà thành. Nếu nói tình yêu của Từ Trường Minh lớn bằng một thùng nước khoáng, thì ông ta chỉ cho anh đúng một chai, số còn lại dành hết cho người phụ nữ của mình.
Từ Tán gửi địa chỉ công ty cho Từ Trường Minh, kèm theo lời cảm ơn: Cảm ơn ba và dì Cao, mấy ngày nữa tôi sẽ gửi ít đặc sản của Minh về.
Đặt điện thoại xuống, Từ Tán đi về phía tủ lạnh. Anh nhìn vào đủ loại rượu trong đó, rồi nhìn sang món nước đựng trong chai thủy tinh, cuối cùng chọn nước. Nước lạnh vào miệng như sóng biển đánh lên bờ cát, uống hết một chai nước, cát đã bị cuốn hết xuống đáy biển, Từ Tán lấy lại sự bình tĩnh.
Anh lại cầm di động lên, lần này là gọi cho Lưu Kim. Phía bên Lưu Kim có tiếng gió rất lớn, còn loáng thoáng có tiếng sóng. Từ Tán cười hỏi: “Anh Lưu, ở trên biển à?”
“Ra ngoài dạo chút.” Lưu Kim rời khỏi boong tàu, đi vào trong khoang: “Việc lúc trước tìm ra nguyên nhân rồi?”
Từ Tán: “Tìm được rồi, có người muốn lợi dụng anh để đối phó em.”
“Là sao?” Lưu Kim nghi mình nghe lầm, hoặc là hiểu lầm ý của Từ Tán.
Từ Tán: “Em nói, có người muốn lật đổ Tụ Hâm, lợi dụng anh để chơi em. Em nói thẳng đây: Tụ Hâm còn chống đỡ được bao lâu, chính anh cũng biết.”
Tài chính Tụ Hâm rất thần kỳ, dù nó tỏa ra hơi thở của lừa đảo và đa cấp, nhưng vẫn có vô số nhà đầu tư tự nguyện bỏ tiền vào, nguyên nhân rất đơn giản: lãi suất cao đủ để người ta chấp nhận mạo hiểm. Người sáng mắt thì nghi ngờ Tụ Hâm đi theo mô hình Ponzi, cơ quan chức năng cũng rất để tâm đến Tụ Hâm, nhưng Lưu Kim quá thông minh, hắn có phương án để đối phó. Tụ Hâm thành lập thêm hơn trăm công ty có liên quan, giả vờ như kinh doanh thật, như có lợi nhuận hàng năm, thành công che mắt cả nhà đầu tư lẫn cơ quan chức năng.
Thông thường, thời gian mà mô hình Ponzi duy trì được không dài. Nhưng Tài chính Tụ Hâm lại trường thọ một cách hiếm có, năm nay đã là năm thứ của nó rồi. Tuy vậy, nó không thể cứ mãi duy trì như thế, vì nó không kinh doanh thật, càng không có lợi nhuận gì, nó chỉ dùng vốn của những nhà đầu tư đến sau để trả lãi cho nhà đầu tư đi trước.
Quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, số vốn bị đào rỗng ngày càng gia tăng. Khi Tụ Hâm không còn khả năng chi trả lợi nhuận nữa, quả cầu tuyết khổng lồ sẽ nổ tung, tuyết lở giáng xuống, tất cả mọi người đều tiêu tùng. Khi ấy, tiền lãi cao hiển nhiên là không có, nhưng nếu muốn lấy lại vốn thì sao? Bất khả thi, vì tiền đã bị đốt hết khi chi trả cho các nhà đầu tư trước đó rồi.
Đến lúc này, ông chủ chắc chắn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, lừa đảo góp vốn có hình phạt cao nhất là chung thân.
Lưu Kim im lặng một lúc rồi giả vờ thả lỏng, cười: “Tụ Hâm bây giờ vẫn còn yên ổn mà? Nói cho anh nghe thử, thật ra là ai đang chơi chúng ta? Hắn có mục đích gì? Muốn tiền à? Cái này dễ.”
“Nói tiền thì quá thường, người ta đã rời xa khỏi phàm tục thấp kém rồi.” Từ Tán cũng cười: “Anh có biết GDP mỗi năm của Minh là bao nhiêu không? Hàng chục tỷ. Hàng ngày người ta tiếp xúc với những việc ở tầm đó kìa.”
Rồi anh hạ giọng nói: “Đây không phải là chuyện tiền bạc, mà là vấn đề quyền thế.”
“Hả?” Lưu Kim gào lên bằng giọng điệu sặc mùi mịe nó cậu giỡn với anh à: “Thật ra cậu đắc tội với ai thế?!”
“Chuyện này về sau nói cho anh nghe.” Từ Tán nói: “Hôm nay gọi cho anh, cái chính là để nhắc nhở anh cẩn thận hơn, sớm quyết định đi.”
Lưu Kim: “Mẹ nó cậu nói dễ nghe nhỉ, anh có thể quyết định cái gì?” Chạy là không thể, số tiền này quá lớn, mà hắn thì rất nổi tiếng, dù chạy đến đâu cũng sẽ bị bắt lại sớm thôi.
“Tự thú sẽ được khoan hồng.” Từ Tán đáp: “Anh có thể suy nghĩ đến tự thú.”
Tự thú cũng có nghĩa là ngồi tù, lừa đảo huy động vốn đến con số triệu, có thể ngồi đến mòn cả nhà tù.
Lưu Kim câm nín một lúc lâu, cuối cùng mới nói: “Có những lúc cậu rất giống động vật máu lạnh.”
Từ Tán không biết nói gì hơn, cảm thấy tình huống bây giờ của anh là: Ta nói đạo lý với người, người lại bàn chuyện tình cảm với ta, ông nói gà bà nói vịt.
Anh nói: “Nếu như anh tự thú, em có thể nghĩ cách giúp anh giảm án.”
Lưu Kim: “Cậu thật lòng muốn giúp anh à?”
Từ Tán cười: “Đương nhiên.”
Lưu Kim bỗng nhiên cao giọng: “Không, cậu chỉ muốn cứu mình! Cậu nói xem, anh tự thú rồi có phải cậu sẽ thoát khỏi tình cảnh khó khăn hiện giờ không?!”
Từ Tán thôi cười, bình tĩnh đáp: “Nên nói là giải quyết tình thế khó khăn của hai bên chúng ta. Đây đã là con đường tốt nhất mà em nghĩ đến cho anh rồi.”
Lưu Kim không nghe lọt tai, bây giờ hắn chỉ biết một điều: “Cậu muốn đưa anh vào tù…”
Hắn thấy tổn thương, cũng vô cùng phẫn nộ. Hắn mắng chửi Từ Tán, đào cả mười tám đời tổ tông nhà anh lên chào hỏi một lượt.
Từ Tán cúi đầu nhìn tay mình, hay bàn tay vuốt ngón tay lẫn nhau. Lửa giận của anh cũng bắt đầu bùng lên, nhưng anh không muốn cãi nhau với Lưu Kim, anh muốn đánh người.
Lưu Kim chửi một hồi rồi cũng mệt, trong điện thoại cũng có thể nghe được tiếng hắn thở hồng hộc.
Từ Tán: “Anh Lưu, hôm nay cứ như vậy đi, chờ anh bình tĩnh lại rồi, chúng ta sẽ nói tiếp.”
“Nói con mẹ cậu chứ!”
Từ Tán im lặng, vài giây sau nói: “Nhắc đến mẹ em, bà ta lại tái hôn rồi. Em vừa nhận được tin, đây chắc là lần tái hôn thứ rồi.”
Lưu Kim nhớ ra tình cảnh trong nhà của Từ Tán, cũng nhớ lại quá khứ hắn và Từ Tán cùng chung hoạn nạn, con giận của hắn hạ nhiệt một chút.
Hắn vừa thở hổn hển vừa nói: “Cậu còn hỏi thăm tin tức của bà ta làm gì? Bà ta có nuôi cậu được mấy ngày? Bà ta còn không thèm coi cậu là con! Cậu nên coi như mình không có mẹ luôn đi!”
“Ừ.” Từ Tán nói tiếp: “Khi nào chúng ta gặp nhau đi.”
Anh cảm thấy việc này nên gặp mặt trực tiếp, dễ nói hơn qua điện thoại.
Lưu Kim chưa hết giận, không chịu nói năng đàng hoàng: “Từ từ rồi tính!” Sau đó hắn cúp máy.
–
Từ Tán nằm hẳn ra sô pha, hai mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Lưu Kim cảm tính như hiện giờ đúng là hơi rắc rối, hy vọng hắn nhanh chóng nghĩ thông suốt, vậy thì anh mới có đủ thời gian để sắp xếp kế hoạch.
Anh đang suy nghĩ thì di động lại rung lên, cầm lấy xem thì là số gọi qua mạng, Khổng Hi Thần.
Từ Tán nghe máy: “Xin chào.”
“Anh có cách đối phó với Vương Đình không?” Vẫn là giọng nói kỳ quặc lúc trước.
Từ Tán thầm nghĩ, nếu cậu đồng ý thì có thể đi kiện gã mà. Nhưng anh không nói thẳng ra, mà vẫn cứ vờ như không biết đầu dây bên kia là Khổng Hi Thần, anh đáp: “Không có.”
“Hắn đang hại người!” Cảm xúc của đầu kia trở nên kích động hơn, giọng nói run rẩy không ngớt, thậm chí còn như tiếng vọng tự nhiên.
Từ Tán cau mày: “Hại như thế nào?”
Bên kia không trả lời.
Từ Tán hỏi tiếp: “Nạn nhân là ai?”
Người kia vẫn cứ im lặng.
–
Qua vài ngày, ông chủ Đàm đã sắp xếp người theo dõi Khổng Hi Thần, không phát hiện cậu ta gặp Từ Tán, nhưng lại thấy có cùng Tạ Khai Ngôn đi ăn cơm. Hai người nói nói cười cười, trông có vẻ khá thân thiết.
Từ sau khi quen biết trong câu lạc bộ Sơ, Khổng Hi Thần vẫn duy trì liên lạc với Tạ Khai Ngôn. Hôm nay cậu ta nói mình được nghỉ, hỏi Tạ Khai Ngôn có rảnh cùng đi ăn không.
Được ngôi sao hẹn đi ăn, đương nhiên Tạ Khai Ngôn sẽ rảnh. Vậy là Khổng Hi Thần bèn đến đại học Tự nhiên Minh tìm cậu ta.
Hai người đi vào một quán lẩu cay, ngồi xuống góc khuất. Tạ Khai Ngôn ra mặt gọi thức ăn, còn Khổng Hi Thần cúi đầu nhìn điện thoại. Hiện giờ chưa khai giảng, trong quán rất ít khách, không có ai nhận ra cậu ta.
Lẩu được dọn lên, Khổng Hi Thần rất vui: “Thơm quá, quản lý cứ không cho em ăn cái này.”
Tạ Khai Ngôn vội hỏi: “Không phải là nên nghe lời quản lý sao? Hay là đừng ăn nữa?”
“Không sao, em ăn một chút.”
Trong lúc ăn, di động của Khổng Hi Thần liên tục báo có tin nhắn, cứ rung mãi không thôi.
Tạ Khai Ngôn nhìn về phía đó, màn hình di động úp xuống mặt bàn, chỉ thấy được vỏ ngoài, trên mạng nói cái ốp lưng này đáng giá mấy ngàn tệ, cũng gần bằng một cái điện thoại mới rồi. Tuy vậy, Tạ Khai Ngôn không thể ghen tỵ được, vì khoảng cách giữa hai bên quá xa, đom đóm làm sao so được với sao trên trời.
Khổng Hi Thần cầm di động lên xem, nói: “Tên Vương Đình này quá phiền, liên tục nhắn tin cho em, nhưng hắn lại có gia thế, em không dám chặn hắn, phiền chết mất.”
Tạ Khai Ngôn siết chặt đũa: “Vương Đình?”
Khổng Hi Thần nhìn lên: “Đúng, một tên nhà giàu, Khai Ngôn chắc anh đã từng gặp hắn. Em nghĩ hắn từng đến câu lạc bộ Sơ.”
Tạ Khai Ngôn do dự, không biết có nên phủ nhận việc mình quen Vương Đình hay không.
Khổng Hi Thần thì tự động coi như cậu ta quen Vương Đình: “Hắn như thế nào? Có thể làm bạn không? Hay là nên tránh xa mới tốt?”
“Tránh xa ra.” Tạ Khai Ngôn buột miệng.
Khổng Hi Thần: “Hắn rất xấu xa sao?”
“…” Tạ Khai Ngôn nghĩ ra một cái cớ: “Nghe nói hắn thích đàn ông.”
Khổng Hi Thần làm bộ kinh ngạc: “Em không kỳ thị việc này.”
Tạ Khai Ngôn vội giải thích: “Anh cũng không kỳ thị, nhưng nghe nói hắn ăn chơi đàng điếm nhiều lắm.”
“Là kiểu gì? Hắn có cưỡng ép…” Khổng Hi Thần khựng lại, sau đó nói tiếp bằng giọng thì thầm: “cưỡng ép người khác không?”
Tạ Khai Ngôn gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Nghe nói là có, hình như có lời đồn như vậy.”
Cậu ta vẫn còn oán trách Vương Đình, cảm thấy gã ngủ với mình xong rồi biến mất thì đúng là đồ lừa đảo! Muốn cậu ta nói tốt cho gã sao? Không có cửa đâu!
Khổng Hi Thần thì nghĩ Tạ Khai Ngôn nói chắc không phải là lời đồn, mà là trải nghiệm của cá nhân.
Chu Vĩnh Dật từng nói Vương Đình rất thích Tạ Khai Ngôn, hai người là “bạn thân”, nhưng bây giờ Tạ Khai Ngôn tỏ ra chán ghét gã rất rõ ràng, như vậy chắc chắn là gã đã làm gì rồi.
Tạ Khai Ngôn cũng giống cậu ta, đều là nạn nhân.
Tuy rằng nhà họ Vương đã không còn như xưa, nhưng Vương Đình vẫn đang làm chuyện ác.
–
Trong nhà Từ Tán.
Từ Tán đặt hai tay lên đùi, cứ như đang tự nói với mình: “Cậu không chịu nói, vậy cậu gọi cho tôi để làm gì?”
Trước mặt Từ Tán, trên bàn trà là một cái di động màu đen đang phát ra âm thanh đã bị bóp méo: “Tôi không muốn nhìn thấy Vương Đình tiếp tục hại người, tôi hy vọng anh giúp tôi ngăn cản hắn.”
Từ Tán nhìn xuống cái điện thoại: “Đầu tiên, cậu phải cho tôi biết thông tin của nạn nhân, sau đó tôi mới có thể để luật sư đi giúp họ.”
“Luật sư? Anh nói báo cảnh sát? Không được!”
Đúng như Từ Tán đoán, Khổng Hi Thần không muốn làm lớn chuyện này lên.
“Cậu có thể hỏi ý muốn của nạn nhân, nếu người đó đồng ý báo cảnh sát thì tôi có thể hỗ trợ luật sư, cũng có thể trợ giúp về mặt kinh tế.”
“Không được! Như vậy quá tàn nhẫn, tại sao anh không có sự đồng cảm?!” Giọng nói kia vặn vẹo, nghe như ma quỷ đang gào thét: “Anh không thể dùng cách nào đó để giải quyết Vương Đình được sao?”
~~