Từ Tán nhíu mày, anh không thích kiểu nói chuyện của Khổng Hi Thần.
Có lẽ cậu ta đã làm ngôi sao quá lâu đến nỗi nhập vai rồi, một đám người ngày ngày nói yêu thương cậu ta, trong mắt chỉ có cậu ta, cái gì cũng hiến dâng cho cậu ta, nên bản thân Khổng Hi Thần tưởng rằng ai cũng yêu mình, và sẽ không ai từ chối mình.
Từ Tán: “Đương nhiên là tôi biết đồng cảm, nếu không thì tôi đã tìm ra cậu từ lâu rồi. Cậu tưởng là tôi không thể tìm thấy cậu thật à?”
Người kia bị dọa sợ, im lặng không nói gì.
“Còn nữa, tôi nghi ngờ vừa rồi cậu đang ám thị cho tôi đi làm chuyện phạm pháp. Cậu tưởng cậu là ai?” Từ Tán nói bằng giọng lạnh nhạt: “Tôi sẽ không làm việc cho cậu, và tôi khuyên cậu đừng làm bừa, thời nay là xã hội pháp trị, kỹ thuật điều tra hình sự rất phát triển rồi, cậu đừng quá tự tin vào IQ của mình.”
Đầu kia: “Anh nói tôi ngu?”
“Cậu đã mở miệng hỏi câu này, tức là không thông minh rồi.”
“…Anh!” Người kia căm hận nói: “Tạm biệt!”
Thật ra Từ Tán cảm thấy Khổng Hi Thần khá thông minh, nhưng lại suy nghĩ quá đơn giản, hoặc có thể nói là ngây thơ.
–
“Em uống rượu à? Uống bao nhiêu thế?” Điền Điềm đỡ Khổng Hi Thần xuống khỏi taxi. Cô ngửi thấy mùi rượu rất nồng trên người cậu ta.
“Một ít.” Khổng Hi Thần cười ngu ngơ.
Điền Điềm đỡ cậu ta vào trong, bây giờ đã trễ, người qua lại trong nhà tắm của cô cũng không nhiều, hơn nữa đa số đều lớn tuổi, không phải là đối tượng chú ý đến ca sĩ nghệ sĩ, nên không ai nhận ra Khổng Hi Thần.
Điền Điềm vốn định đưa Khổng Hi Thần vào một phòng riêng, nhưng rồi thấy không an toàn, dù sao cậu ta cũng là ngôi sao. Sau cùng cô đưa cậu ta về phòng của mình, để nằm trên sô pha. Cô nhìn Khổng Hi Thần, thầm nhủ không biết đứa nhỏ này gặp chuyện gì, vừa rồi tự nhiên gọi cho cô nói muốn đến đây chơi, có lẽ là vì không vui, nhưng lại không còn nơi nào để đi? Có khi còn lén quản lý chạy ra đây, cô phải báo cho người ta một tiếng, để họ không phải nóng ruột đi tìm người.
Điền Điềm lấy di động ra nhắn tin cho quản lý: Tiểu Khổng ở chỗ chị.
Đầu kia không trả lời, có thể là đang bận, hoặc là đã ngủ rồi. Bây giờ đã gần nửa đêm, người khác không làm việc / như nhà tắm công cộng của cô.
“Chị, Từ Tán là người như thế nào?”
Khổng Hi Thần gối đầu lên cánh tay mình trên sô pha, mái tóc hơi dài che khuất nửa gương mặt, nếu không lên tiếng, còn tưởng là cậu ta đã ngủ rồi.
“Từ Tán?” Điền Điềm nghĩ, Khổng Hi Thần uống nhiều thế này là vì đi cùng Từ Tán à? Có lẽ là giao thiệp kinh doanh gì đấy, lần trước hai người còn cùng lên chương trình kinh tế.
“Cậu ấy tốt lắm, đã giúp chị rất nhiều, nhà tắm này cũng là nhờ cậu ấy giúp chị mở.”
“Vậy vì sao anh ta không chịu giúp em?” Khổng Hi Thần nói: “Anh ta đánh thức một người, nhưng rồi lại không chịu giúp đỡ, vậy không phải là đang hại người ta sao?”
Điền Điềm không biết giữa họ đã xảy ra việc gì, chỉ có thể đoán bừa: “Chắc là có hiểu lầm gì đó.”
“Không phải hiểu lầm, rõ ràng anh ta có năng lực giúp em, Đường Cư cũng nói anh ta không đơn giản chút nào…”
Điền Điềm thầm nghĩ, lẽ nào vấn đề công việc của Khổng Hi Thần gặp khó khăn mà Từ Tán không chịu giúp đỡ?
Cô thở dài: “Ầy, mọi người đều không dễ dàng gì, có thể cậu ấy có nỗi khổ của riêng mình.”
“Khổ hả, em cũng rất khổ…” Khổng Hi Thần nhìn Điền Điềm xuyên qua mớ tóc rối: “Chị, năm đó khi chị xảy ra chuyện, làm sao mới kiên trì được vậy? Chị có mơ thấy ác mộng không?”
Mặt Điền Điềm trắng bệnh đi, giống như có người dùng ảo thuật bôi một lớp phấn trắng lên mặt cô. Chuyện năm đó, Khổng Hi Thần đang nói chính là việc đã khiến cô phải rời làng giải trí, suýt nữa mất đi hy vọng vào cuộc sống. Có lẽ cậu ta nghe quản lý kể lại.
Tim Điền Điềm thắt lại, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Cơn giận và sự sợ hãi cùng lúc bùng lên trong lòng cô. Cô rất giận, nhưng lại không thể làm gì với một thằng say rượu, nên chỉ có thể nhịn.
“Em nằm mơ thấy ác mộng, trong mô em thậm chí không biết chạy, em hận, rất hận…” Khổng Hi Thần nghẹn ngào nói.
Cơn phẫn nộ của Điền Điềm chuyện thành kinh ngạc, có nghĩa gì? Lẽ nào Khổng Hi Thần cũng gặp chuyện giống như cô sao?
Cô vội hỏi: “Có việc gì vậy? Ali biết không?”
Ali là người quản lý của Khổng Hi Thần.
Khổng Hi Thần dường nư không nghe thấy cô nói gì, còn đang lầm bầm một mình: “Em rất hận, em muốn giết hắn…”
Điền Điềm chần chừ, rồi bước đến ngồi xuống cạnh Khổng Hi Thần: “Tiểu Khổng, em đừng như vậy, dù có ra sao cũng không đáng để tự làm hại mình như vậy.”
Dưới lầu, một nhân viên nhà tắm thì thầm với đồng nghiệp: “Tiểu Vu, thời gian này bà chủ có dặn chúng ta chú ý đến những kẻ khả nghi đúng không? Cậu nhìn tên đó đi, cứ đi lòng vòng hoài, có khi nào có vấn đề không?”
Đồng nghiệp gật đầu: “Tôi cũng thấy kỳ lạ, hắn đi qua lại như đang tìm người, để tôi nhắn cho bà chủ.”
Chẳng bao lâu sau, Điền Điềm ở trên lầu nhận được tin nhắn của nhân viên mình. Kẻ khả nghi? Là paparazzi à? Hay là còn ai khác nữa?
“Tiểu Khổng, em ở đây nghỉ ngơi, chị đi xử lý chút việc.”
Điền Điềm đi xem máy quay giám sát, gã đàn ông khả nghi kia quả nhiên đang lén lút làm gì đó, cứ nhân lúc nhân viên trong nhà tắm không chú ý là đi loanh quanh tìm tòi.
Cô suy nghĩ rồi gọi điện cho anh trai, gọi anh ta dẫn người đến xem thử.
–
Đúng giờ sáng, Từ Tán đị điện thoại đánh thức.
Anh vừa che mặt ngáp vừa hỏi: “Lão Điền, làm sao thế?”
Hai mắt anh khép hờ, nghe đầu kia nói xong thì đáp: “Em đến ngay.”
Giờ này đường rất thoáng, chỉ mất nửa tiếng Từ Tán đã đến nhà tắm công cộng.
Trong văn phòng nhỏ của Điền Điềm là người chen chúc, gồm có Lão Điền với người anh em của mình, Điền Điềm, Khổng Hi Thần và một gã đàn ông lạ mặt đang mặc áo ngủ. Từ Tán bước vào thì thành người.
Từ Tán thấy hơi lạ vì Khổng Hi Thần đang có mặt ở đây, nhưng anh cũng không hỏi gì.
Lão Điền đưa cho anh một tấm danh thiếp, sau đó liếc gã đàn ông ở góc tường một cái: “Tìm thấy trong túi áo của hắn, lại là một thằng của công ty Tư vấn Thông tin Bình Minh, hắn nói chỉ đến đây để tắm.”
Từ Tán cầm danh thiếp, nhìn đằng trước rồi nhìn mặt sau.
Gã kia tỏ ra rất tủi thân: “Tôi thật sự chỉ đến tắm thôi, các người không cho tắm thì tôi đi là được chứ gì, không cần phải thế?”
Điền Điềm trợn mắt: “Còn diễn?!”
Cô quay sang nói với Từ Tán: “Chị xem giám sát rồi, có lẽ hắn theo đuôi Tiểu Khổng đến đây.”
Từ Tán nhìn Khổng Hi Thần. Cậu ta đứng đằng sau đám người, trông như học sinh phạm lỗi bị gọi lên văn phòng giáo viên nghe mắng.
Từ Tán lấy di động ra, gọi cho ông chủ Đàm.
–
Lần trước gặp tại nhà tắm, ông chủ Đàm còn khá bình thản, gió mặc gió mưa mặc mưa, hắn vẫn bất động như núi. Nhưng lần này thì khác, hắn rõ ràng tỏ ra yếu thế, vừa gặp nhau đã cười bồi với Từ Tán, còn nói hy vọng có thể nói chuyện riêng với anh.
Nói riêng cũng được. Những người khác bèn nhường lại không gian cho bọn họ.
Ông chủ Đàm cho Từ Tán biết: “Có người muốn biết tình hình quan hệ tình cảm của Khổng Hi Thần, nên mới ủy thác tôi điều tra.”
“Fans cuồng à?”
“Việc này thì tôi không rõ.”
“Đưa số di động của đối phương đây.”
“Việc này…” Ông chủ Đàm do dự, song vẫn đưa cho anh.
Từ Tán lập tức gửi cho Hạng Vãng để điều tra luôn.
Hạng Vãng vẫn chưa ngủ, nhưng hắn rất ngạc nhiên vì Từ Tán còn thức: “Anh, anh không ngủ mà làm gì thế?”
Từ Tán: “Có kẻ kiếm chuyện thì anh có cách nào?”
Ông chủ Đàm đứng bên cạnh lúng túng thấy rõ, lòng thì căng chặt như dây đàn, điều tra ra không biết có sinh sự gì không đây?
Lát sau, Hạng Vãng gửi thông tin chủ số di động cho Từ Tán. Đó là một người bình thường ở tỉnh khác, nhìn thì có vẻ không vấn đề gì.
Từ Tán nhìn ông chủ Đàm: “Anh định xử lý việc này thế nào?”
Ông chủ Đàm lại cười: “Trời sáng tôi sẽ hủy đơn này.”
Từ Tán nói: “Nghề của anh không dễ sống nhỉ, có ý định đổi ngành không?”
“Việc này à, ầy, nói thật tôi không biết làm chuyện khác.”
“Việc anh làm bây giờ nếu nói nghiêm khắc thì là phạm pháp, nhưng nếu anh đảo ngược lại, thì chẳng những không phạm pháp, mà còn là chính nghĩa đấy.”
“Ý anh là?”
“Đổi sang làm an toàn thông tin đi.” Từ Tán nói: “Rất nhiều người sợ bị nghe lén chụp lén, có cầu thì phải có cung. Anh có thể bán thiết bị chống ăn cắp thông tin, đồng thời nhận ủy thác của khách hàng, đến tận nơi kiểm tra sàng lọc những thiết bị theo dõi mà họ lo sợ. Không chỉ có cá nhân, một số công ty cũng có nhu cầu này, nếu biết cách quảng bá, vậy thì có lẽ còn kiếm được nhiều hơn việc anh đang làm.”
Ông chủ Đàm sửng sốt, ấy, người ta đúng là ông chủ lớn, chẳng trách có câu người thông minh làm gì cũng thành công hơn người khác.
“Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi nhất định sẽ suy nghĩ kỹ.”
–
Giải quyết xong việc, Từ Tán chuẩn bị về nhà.
Khổng Hi Thần cũng định đi, Điền Điềm nói sẽ lái xe đưa cậu ta về.
Từ Tán nghe vậy bèn nói: “Chị Điềm, để em chở cho.”
Điền Điềm chần chừ, Khổng Hi Thần lại đồng ý rất thoải mái: “Vậy làm phiền anh Từ.”
Điền Điềm tiễn họ ra cửa.
Khổng Hi Thần cười nói: “Chị, tối nay thật không phải, em uống say, có phải rất ồn ào không? Chị Ali nói em cứ uống vào là nói hoài không dứt, nhưng tỉnh lại thì em không nhớ gì cả, chẳng biết là nói thật hay lừa em.”
Điền Điềm nhìn cậu ta, đứa trẻ này cười ngây thơ và ngượng ngùng, bộ dạng say khướt vừa rồi dường như chỉ là ảo giác.
“Em không ồn, rất yên tĩnh, chỉ ngủ thôi. Nhưng mà, em vẫn nên nghe lời chị Ali của em đi, sau này đừng uống như vậy nữa.”
Lên xe rồi, Khổng Hi Thần cho hai tay vào túi, im lặng không nói gì. Từ Tán thì như một người chủ nhà đang tiếp khác, chủ động tìm đề tài, hai người nói bâng quơ vài điều.
Xe đến trước cửa nhà Khổng Hi Thần, cậu ta cảm ơn rồi xuống xe, còn Từ Tán quay đầu về nhà.
Khổng Hi Thần nhìn theo chiếc xe đi xa rồi mới rút tay phải ra khỏi túi áo, trên tay cậu ta là một tấm danh thiếp, trên đó ghi: công ty Tư vấn Thông tin Bình Minh.
Vừa rồi danh thiếp được đặt trên bàn trà, cậu ta đã nhân lúc không ai chú ý đến, lén cầm lấy nhét vào túi áo mình.
–
Mới tám giờ rưỡi sáng, Tôn Triết nhận được điện thoại của ông chủ Đàm, ban đầu tưởng là có tin tốt, không ngờ hắn lại nói bọn họ không thể tiếp tục theo dõi Khổng Hi Thần nữa, bởi vì đã bị khổ chủ phát hiện ra…
“Quý khách, xin lỗi nhé, anh cũng biết với nghề của chúng tôi thì an toàn là trên hết, bây giờ chúng tôi thật sự không thể theo được nữa rồi.”
Tôn Triết lại thêm tiền, lần này ông chủ Đàm không dao động nữa, gã cũng chỉ đành chịu thua.
Hà Văn Vũ hỏi: “Có phải cần tìm một công ty khác không?”
Tôn Triết đồng ý.
Nhưng Hà Văn Vũ chưa tìm được công ty thám tử nào đáng tin, đã có hình chụp Từ Tán và Khổng Hi Thần ngồi cùng trên một chiếc xe vào nửa đêm được tung ra trên mạng.
Tôn Triết cười như điên, cảm thấy số phận của mình đã thay đổi, đây chắc chắn là một khởi đầu tốt báo hiệu sự thành công của những kế hoạch tiếp theo!
–
Tin đồn giữa Từ Tán và Khổng Hi Thần trên mạng cũng không gây nên sóng gió gì lớn, quy mô cũng khoảng bằng lần trước Từ Tán bị bôi nhọ. Đương nhiên, lần này là hàng thật giá thật, còn trước kia là có seeders do Tôn Triết thuê để đổ dầu vào lửa.
Lần này Tôn Triết không làm thế nữa, vì gã cho rằng không cần thiết. Gã cảm thấy ấn tượng của cư dân mạng về đời sống tình cảm của Từ Tán đã được định hình rồi: Ví dụ như người này không thẳng, có khuynh hướng lăng nhăng.
Bây giờ, chút khuyết điểm nhỏ này không là gì với Từ Tán, không đủ để ảnh hưởng đến anh. Nhưng nếu sau này bằng chứng phạm tội của Từ Tán bị xác nhận, vậy thì chút chuyện vặt này sẽ trở thành những mũi tên sắc nhọn cắm trên người anh, lại còn là loai có móc ngược và rãnh máu.
Người quản lý của Khổng Hi Thần đứng ra giải thích tối hôm đó là một buổi gặp mặt của nhiều người bạn. Người hâm mộ của Khổng Hi Thần thì bảo vệ cậu ta, kêu gọi mọi người đừng lan truyền tin giả.
Còn người qua đường thì đùa giỡn thoải mái, trò đùa “lái xe” lại lần nữa được lôi ra.
Từ Tán cảm thấy cái danh này sẽ đeo theo anh suốt đời.
Sau khi nhìn thấy tin đồn, anh lập tức gọi cho Lam Thiên Nhiên, nhưng hoàn toàn không nhắc chuyện trên mạng, mà kể lại chi tiết toàn bộ câu chuyện xảy ra đêm qua.
Lam Thiên Nhiên nghe xong thì nói: “Tối qua cậu không ngủ được, vậy tối nay phải ngủ sớm.”
Ngày mai là thứ bảy, họ sẽ phải tham dự Hội nghị Doanh nghiệp sáng tạo, buổi sáng là lễ khai mạc, đến chiều là hoạt động công bố thành tích sáng tạo, trong đó có bài diễn thuyết của Từ Tán.
“Tôi biết rồi.” Từ Tán đáp: “Tối nay là tôi sẽ đi Tập Phương, còn cậu?”
“Sáng mai tôi mới đi.”
“Được, vậy ngày mai gặp.”
–
Hội nghị Doanh nghiệp sáng tạo không tổ chức trong thị trấn Tập Phương, mà là tại trung tâm triển lãm cách đó không xa. Vì Tập Phương là một thị trấn nhỏ rất mộc mạc xinh đẹp, không có hội trưởng đủ lớn, còn Hội nghị này nghe nói có hơn ngàn ngườitham dự, cần phải có một địa điểm đủ rộng để chứa hết người.
“Chỗ này quá lớn, lần đầu tiên tôi đến nơi như vậy.” Một huấn luyện viên trong võ quán của Lão Điền mất tự nhiên kéo cổ áo sơmi của mình.
Lão Điền lập tức nhìn xuống tay anh ta. Thế là huấn luyện viên vội vàng chỉnh lại cà vạt của mình, sau đó bỏ tay xuống. Hiện giờ họ đang mặc âu phục, là đồng phục của bảo vệ ở đây, bình thường quen mặc quần áo rộng rãi rồi, bây giờ chuyển sang cái này cứ thấy bị bó buộc khó chịu.
Lão Điền nhìn quanh, sân khấu rất lớn, ở giữa có một bục phát biểu rất nhỏ, có thể tưởng tượng được người ta đứng đằng sau nó thì trông sẽ nhỏ bé đến mức nào. Dưới khán đài là vô số ghế ngồi tiếp nối nhau, hình ảnh rất tráng lệ, nếu ngồi đầy người thì sẽ thấy một mảng toàn là đầu tóc đen thùi.
Anh ta hỏi Từ Tán: “Bọn anh sẽ cạnh chừng ở gần sân khấu?”
Từ Tán gật đầu, đây là điều mà anh đã nói trước với Nhạc Trĩ.
Nhạc Trĩ ban đầu cho rằng anh suy nghĩ quá nhiều: “Sẽ không có việc gì cả, trước khi vào hội trường đều sẽ có kiểm tra an ninh.”
“Chuyện lớn thì sẽ không có, nhưng nếu ai đó tìm cách ném trứng thối lên để xào tin tức thì sao?” Từ Tán không muốn có tên trong bản tin kiểu này.
Nhạc Trĩ sau cùng vẫn đồng ý cho Từ Tán dẫn theo vệ sĩ của mình.
~~