Sáng chủ nhật ở công viên...
An mặc áo sơ mi trắng tay dài, cởi hai nút áo trên cùng, mặc chiếc quần jeans đen và đôi adidas trắng. Khoác đại chiếc áo khoác bóng chày, nhìn cậu trông cực chất.
Đeo chiếc mắt kính có gắn camera và máy thu âm vào, cậu nở một nụ cười trong gương. Lần này, cậu nhận nhiệm vụ khó khăn bởi cậu muốn chính mình sẽ là người vạch trần bộ mặt xảo trá kia ra. Đến lúc đó, không những bé Như sẽ coi cậu là anh hùng, mà ba cậu cũng sẽ nhận ra sai sót của ông.
Đợi mất phút đồng hồ, Vy mới chịu vác mặt đến. Với khuôn mặt được trang điểm thật đậm, bộ váy cúp ngực ngắn cũn tới đùi cùng vài ba lỗ khoét sau lưng và đống nước hoa, trang sức trên người cô, An chỉ biết lắc đầu khinh thường. Nói cô gái này lớp , liệu có ai tin không?
- Anh đến rồi à? Đợi em lâu hông nè? Xin lỗi nha, người ta muốn thật đẹp trước mặt anh mà.
Vy đổi cách xưng hô, nũng nịu nói với An.
- Không lâu. Tròn một tiếng đồng hồ. Đủ để tôi ăn sáng, uống cà phê no nê và làm tất cả bài tập trong một tuần.
- Í, vậy là anh chưa ăn sáng hả? Em dẫn anh đi nhé. Mà anh nên đổi cách xưng hô đi, sau này quen nhau rồi, xưng tôi với cậu quê chết ấy.
An thở dài rồi cũng lững thững theo Vy đi ăn sáng. Cậu phải làm cô thật vui, rồi nhân lúc sơ hở mà vặt lông cô sạch bách. Phải nhịn, phải nhịn, ráng phải nhịn.
Đi chơi được nửa ngày rồi, An mới rủ cô đi uống rượu. Hai người nắm tay nhau bước vào một quán bar nhỏ trong hẻm sâu, tâm sự mấy giờ liền. Tửu lượng của Vy cao, tửu lượng cậu lại còn cao hơn. Đợi đến lúc Vy say mèm, cậu cũng đã hơi choáng.
- Này, hôm bữa em bắt cóc bé Như thật à? - An bắt đầu hành động
- Như nào? Anh quen con nào khác hả? - Giọng Vy lè nhè
- Hoàng Ngọc Như lớp a trường mình ấy.
- Ừa, phải, là em đó. Há há, nó dám cướp Anh Duy của em, dám cướp anh của em, em đã cho nó một bài học rồi. Há há há.
- Em đã làm gì vậy? Anh phục quá!
- Anh phục... phải không? Ha ha, em thuê lũ thằng Đại, hức, rồi bảo bắt cóc nó. Rồi em nhấn đầu nó xuống nước đá. Ha ha, cho chừa cái tội khinh thường em. Sướng tay lắn anh... nào, uống nữa đi. Cho tôi thêm rượu đi!
Vy nói đến đây thì ngồi cười một hồi. An cuộn chặt bàn tay. Không được! Cậu phải thật bình tĩnh! Vì sự nghiệp to lớn!
- Rồi sao nữa? Em kể hết đi.
- Rồi á hả, em thấy nó ho sặc sụa, em còn tát nó mấy phát nữa. Há há, rồi em cho tụi kia vào hiếp nó. Mà em nói rồi, một là giết nó, hai là làm nó tàn phế. Hôm anh gọi cho em, em bất ngờ lắm, haha, mà may là anh yêu em, nên em chẳng sợ. Haha, giờ chắc nó cũng đang hấp hối nhỉ. Mà sao em không thấy lũ thằng Đại nữa. Chậc, anh yêu... làm sao anh có bằng chứng thế?
Nói đến đây, Vy ngả vào lòng An, chau mày nhõng nhẽo. Khiếp! Say mà vẫn khôn phết!
- Uầy, em say quá rồi đấy.
An nói rồi dìu Vy vào một căn phòng nhỏ ở cuối hành lang. Ly rượu cuối cùng mà Vy uống, cậu đã nhờ bạn mình, là ông chủ của quán bar này, cho thêm viên thuốc kích dục. Gọi một tên trong “lũ thằng Đại” tới, cậu nói nhỏ:
- Dù gì chuyện hôm trước tôi vẫn sẽ kiện ra tòa. Tuy nhiên, hôm nay nếu anh giúp tôi một việc, tôi sẽ tìm cách giảm nhẹ tội cho anh, cung cấp thêm chi phí sinh hoạt cho vợ con anh. Điều kiện là anh không được khai tôi ra.
- Được rồi. - Sau một hồi ngẫm nghĩ, hắn lên tiếng - Vậy cậu muốn tôi làm gì?
- Món quà trong phòng là tôi dành cho anh. Ăn uống xong, phiền anh chụp ảnh nude của cô ta lại, đăng lên tất cả mạng xã hội anh biết. Chụp cận mặt nhé. Nếu cô ta kiện anh, anh hãy bảo trong lúc vui vẻ cô ta yêu cầu làm vậy. Anh cũng có thể dụ cô ta nói câu đó rồi ghi âm lại nếu anh muốn. Xong việc vì vất hết đồ cô ta đi rồi đá cô ta ra ngoài đường. Cảm ơn.
Nói rồi An quay lưng đi thẳng. Tên bặm trợn kia nghe cậu nói vậy cũng thoáng rùng mình. Tụi nhỏ bây giờ tâm địa độc ác và khó lường vậy ư? Nhưng dù sao hắn cũng đã hứa với thằng nhỏ rồi, không làm thật không đáng mặt đấng nam nhi.
Thả phịch người xuống ghế, An quăng cái kính cho Duy. Duy mỉm cười, vỗ vai khen bạn rồi mở laptop, nghịch nghịch một hồi. Cậu cắt những đoạn không cần thiết đi, chỉ giữ lại đoạn Vy kể tội lỗi của mình, rồi sao chép vào chiếc usb có chứa đoạn ghi âm lúc trước. Xong xuôi, hai thằng bật phim và khui hai gói snack ra xem.
- Trời đất, mùi rượu ở đâu thế này?
Giọng Như vang lên từ ngoài cổng.
- Mũi thính v~ chưởng ấy. Từ ngoài đấy mà vẫn ngửi được, phục thật!
Duy ngạc nhiên thốt lên. An cũng gật dù cảm thán:
- Còn thính hơn cả chó nhà tao. Em mày giỏi hơn cả mày rồi Duy ạ!
- Hai anh uống rượu đấy à? - Như nhăn nhó - Em méc ba mẹ nhá. Đến lúc đó bị đánh thì đừng có trách em.
- Í công chúa đừng nóng đừng nóng. Nãy anh đang đến đây có thằng điên say kia tạt rượu vào. Rửa mặt rồi mà nó vẫn còn mùi đấy. - An xua tay phân bua. Duy phì cười.
- Thật á? Sao anh không báo cảnh sát đi. Mà không sao là được rồi. Em mệt quá em đi ngủ đây. Tới giờ ăn gọi em dậy nha. Bye ~
Như nói rồi xách cặp lên phòng. An nhìn theo, ngoác miệng cười:
- Ngây thơ vượt mức cho phép. Dễ thương hen mày hen.
Duy cũng gật gật đầu. Công nhận con bé dễ thương thật. Mốt mà làm vợ chắc đảm đang lắm, vừa về là đi ngủ ngay cơ mà. Phải chi mà nó lấy cậu, cậu tình nguyện nấu cơm ba bữa, giặt đồ ủi đồ cho nó ngủ tha ga cả ngày luôn. Mà...cậu đang nghĩ gì thế này?
Chap rồi đấy☆☆☆Chap rồi ☆☆☆
Tớ có cảm giác truyện càng ngày càng nhàm hay sao mà không thấy ai đọc hay vote cả:((
Có gì sai thì nhớ góp ý để tớ sửa nhá, đừng bơ tớ vậy mà:((