- Trần Huỳnh An! Chuyện gì đã xảy ra với tôi thế này?????
Tiếng Vy rống to trong điện thoại. An chau mày, đưa điện thoại ra xa vài phút rồi mới giở giọng nhẹ nhàng:
- Chào buổi sáng! Em dậy rồi à?
- Chết tiệt! Cậu định chơi tôi đấy à? Đồ khốn kiếp!
- Em nói gì vậy? Chẳng phải hôm qua em bảo anh về trước để em đi tìm bạn sao? Tại sao giờ lại thành ra vậy?
Vy im lặng trong chốc lát. Sáng nay tỉnh dậy, cô thấy mình nằm vất vưởng cạnh thùng rác trong trạng thái bán khỏa thân. May mà quán bar này trong hẻm nhỏ, lại toàn người lạ mặt nên cô cũng an tâm. Cô vội gọi điện cho thư kí rồi chạy như bay về nhà. Cứ tưởng tất cả là do An làm, thì ra không phải sao?
- Thật? - Vy nói, giọng nghi ngờ.
- Em uống say quá nên không nhớ hả? Em còn chửi anh, bắt anh đi bằng được đấy.
An nhếch mép. Duy di chuyển con chuột điện tử rồi khúc khích cười. Sáng nay, tin tức “cô gái xinh đẹp nằm khỏa thân trong thùng rác” đã lan truyền trên mọi phương tiện rồi. Tuy mặt có bị che mờ,nhưng không thể dấu nổi vẻ kiêu sa của con gái độc nhất giám đốc trung tâm thương mại V&T.
- Anh xem tin tức chưa? - Vy giọng lo lắng hỏi - Là em bị hại, bị hại đó anh à. Chắc chắn là con Như kia làm. Em sẽ kiện! Chắc chắn sẽ kiện! Con nhỏ khốn kiếp! Con ranh!
- Đừng. Người ta chưa xác nhận cô gái trong tấm ảnh là ai mà. Nếu em kiện thì khác gì em nhận đó là mình, tiểu thư Yến Vy thác loạn trong bar? Em làm vậy chỉ bôi nhọ thanh danh em thôi. Chưa kể quán bar đó nhiều thành phần không đứng đắn, thấy em xinh đẹp họ hại đúng rồi. Không phải bé Như làm đâu.
- Nhưng người trong ảnh nhắm mắt cũng biết là em. Em phải làm sao?
- Cứ để kệ đi. Dư luận thôi mà, nói đã xong im, em lo làm gì? Mà hôm nay em không đi học, anh xin cô giúp em rồi. Ở nhà ngủ cho khỏe nhá.
An nói rồi tắt máy. Nhờ công bà tám lớp cậu, tin hot đã lan dần ra toàn trường rồi. Chậc, nếu chuyện này mà lộ ra, thì cậu chỉ có nước chết chắc. Tùy vào số phận vậy.
Quả là nhà giàu có khác. Chỉ ngay hôm sau, mọi bài báo đã mau chóng được gỡ xuống. Tuy vậy, ở các trang web ẩn, họ vẫn xôn xao bàn tán về cô bé tuổi hư hỏng này. Dân tình vẫn chưa hạ nhiệt, tin tức trung tâm thương mại V&T trốn thuế và buôn lậu bị rò rỉ, cổ phiếu của họ xuống dốc không phanh. Lần này tuyệt đối không phải do hai chàng công tử kia làm đâu. Hẳn là một số người thừa nước đục thả câu, thêm dầu vào lửa đây mà. Cũng do nhà kia ăn ở quá thất đức mà thôi.
Ông Lâm mở mail, nghe hai đoạn ghi âm kia, liền nổi nóng. Giải quyết công việc nhanh chóng, ông cùng vợ lên máy bay trở về, chuẩn bị cho vụ kiện sắp tới. An vẫn tập trung đi tìm việc làm, Duy lại thu thập thêm bằng chứng. Mọi người sáng đi học, chiều lại gấp rút chuẩn bị, chỉ có Như là nhởn nhơ chẳng biết gì.
- Hôm nay nghe nói lớp mấy anh có bài kiểm tra tiết Toán hả? Làm bài được không?
Trong bữa cơm, Như buột miệng hỏi. Đáp lại nó chỉ là tiếng im lặng. An đang mở điện thoại tìm việc online, Duy lại chăm chú đọc sách Luật, lên mạng xem comment về Vy. Nó bực mình, đập bàn thật mạnh.
- Mày làm cái gì vậy? - Duy vẫn dán mắt vào chiếc smartphone, cau mày hỏi.
- Sáng nay hai anh làm bài được không?
- % làm sai, còn lại tao méo biết làm. - Duy đáp, giọng nhẹ như không.
- Đừng nhìn anh, nhóc. - Tay An lướt nhanh trên màn hình - Anh ngồi kế nó mà. Cũng như nhau cả.
Như lắc đầu, thở dài. Dạo này thấy hai người này chẳng lo học hành gì cả, suốt ngày ôm cái laptop với cái điện thoại. Hư quá! Mà nghe nói, bữa trước mẹ anh An có hẹn gặp ảnh. Lúc về, thấy mặt ảnh vẫn vậy, không chút biểu cảm nào. Chỉ có khác là trên tay cầm một xấp tiền dày cộp. Chắc vì vậy nên không thèm học hành gì đây mà!
- Nãy mẹ gọi em, mẹ bảo mẹ sắp về đến nơi rồi đó.
Như mỉm cười nói, nắm chắc lần này mọi sự chú ý sẽ dồn lại về mình.
- Ờ, biết rồi.
Hai giọng nói vang lên cùng lúc, không biểu lộ bất cứ sắc thái tình cảm nào. Nó im lặng bực tức. Tưởng cái này là tin tức độc quyền, chỉ mình nó biết, thì ra nó lại là người biết sau cùng. Không đau vì quá đau!
- Ba làm việc với luật sư rồi. Sắp tới tụi con nghỉ cuối học kì I phải không? Khi đó rồi mình kiện luôn một thể.
Ông Lâm cầm xấp tài liệu trong tay, bàn bạc với Duy.
- Vậy còn tháng nữa. Nhưng tụi con nghỉ có tuần thôi, sợ không kịp. Tính thời gian thụ lý vụ án rồi thời gian tòa xét xử nữa cũng mất - tháng rồi.
- Không sao. Ba có một người bạn làm ở bên tòa án. Ba nói họ đẩy nhanh tiến độ cũng được. Ngày mai ba đi nộp đơn, tạm thời các con đừng gây động tĩnh gì hết. Tránh việc họ xóa dấu vết và bịt miệng nhân chứng.
- Vâng. Con biết rồi.
Duy gật đầu rồi toan đứng dậy. Ông Lâm ngập ngừng một chút rồi nói khẽ:
- Lần này con làm tốt lắm!
Duy mỉm cười bước về phòng. Ba cậu vốn là một người cứng nhắc. Hiếm khi thấy ông mở miệng khen ai bao giờ. Hôm nay ông nói với cậu câu đó, hẳn là đã tốn một mớ tóc bạc rồi.
Duy mang tâm trạng vui vẻ trở về phòng, chợt từ phòng Như phát ra tiếng cười giòn giã:
- Này, nhóc thua rồi nhá. Lúc đó con kiến nói với con voi là:“Em có bầu rồi” mới đúng.
- Không tin. Vậy thì có gì đâu mà con voi lăn đùng ra chết? Có gan làm thì có gan chịu chứ! Chẳng đáng mặt nam tử hán đại trượng phu nha.
- Mai mốt anh lớn, anh sẽ là người có trách nhiệm. Anh sẽ không xỉu khi người anh yêu có bầu với anh. Như, em thấy anh như vậy đáng tin không? Có đáng để yêu không?
- Rất đáng tin! Rất đáng yêu! Rất tốt! Rất ngầu! Em ủng hộ anh hai tay hai chân luôn.
Duy đứng dựa lưng vào chiếc cửa gỗ phút. Sau đó, cậu quay đầu vào phòng, nụ cười trên môi tắt hẳn.