Chí Hùng đứng lên đi vệ sinh, chưa được phút liền quay lại trên mặt có chút không biết phải nói thế nào.
Lý Cảnh Phong vừa nhìn đã biết có chuyện.
"Có việc gì sao?"
" Dạ mợ chủ đang ở dưới lầu, hình như còn xung đột với một nhóm côn đồ."
Lý Cảnh Phong lập tức đứng lên rời khỏi phòng khiến bọn họ ngẩn ngơ, đây là đang chạy đi sao.
Bọn họ chưa từng thấy một Lý Cảnh Phong mất bình tĩnh như thế.
Đường đường là tộc trưởng nhà họ Lý, chủ tịch Nam Cảnh, cho dù đứng trước họng súng cũng không chớp mắt lấy một cái, nhưng bây giờ lại chỉ vì một câu nói của Chí Hùng liền thay đổi sắc mặt.
Bọn họ vừa nghe Chí Hùng nói cái gì, mợ chủ sao.
Hoàng Trác Nghiêm và Viên Khải ngửi được mùi hóng hớt hai mắt liền sáng lên cũng đứng lên chạy theo đám người Mạnh Hạo Nhiên.
Lý Cảnh Phong không biết phản ứng của mình có bao nhiêu thất thố.
Trong đầu anh bây giờ ngập tràn hình ảnh trong con ngõ tối đen cũ kỹ.
Cô bị một đám người vây quanh đánh đập một cách tàn nhẫn, cả người đầy thương tích nằm co rúc trên nền đất bẩn thỉu.
Bàn tay anh siết chặt, nộ khí xung lên như muốn giết người.
Anh cũng không có thời gian để suy nghĩ, một người vừa mới nói với anh đang ở phòng tập guym vì sao lại xuất hiện ở nơi này.
Chạy một mạch đến góc cầu thang chân anh chợt khựng lại.
Dưới ánh đèn mờ ảo một thân ảnh nhỏ bé quen thuộc, sống lưng thẳng tắp khí thế cường đại.
Bên cạnh một đám côn đồ cung cung kính kính nhường đường cho cô.
Cô cứ như vậy hiên ngang lẫm liệt mà rời khỏi quán bar.
Cho đến khi bóng dáng kia khuất sau cánh cửa, hai hàng chân mày của anh mới từ từ giản ra.
Khi lý trí được kéo về mọi sự hoài nghi liền trỗi dậy, cô đến đây để làm gì, những người kia là ai.
Và có một điều mà anh không thể nào lý giải được, khoảnh khắc nhìn thấy cô, rõ ràng vẫn là cô nhưng lại không phải cô.
Cho dù là chắp vá từ những mảnh vỡ của kí ức hay hiện tại, tất cả những gì mà anh biết điều không thể dung nạp lại với cái người vừa rời đi kia.
Bọn người Mạnh Hạo Tuấn đuổi đến phía sau cũng thấy một màn này liền nhìn về phía Chí Hùng.
Chí Hùng cũng có chút bất lực, đâu phải cậu muốn truyền tin sai, cái này rõ ràng là cậu chủ phản ứng quá nhanh, cậu còn chưa kịp nói hết người đã chạy đi rồi, cậu còn biết làm sao chứ.
"Cái này tôi còn chưa nói xong, hình như là mợ chủ ra tay với bọn chúng."
"Dọn dẹp đi đừng để bọn chúng xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Hạo Nhiên mang video giám sát đến đây."
Lý Cảnh Phong để lại một câu rồi xoay người trở lại phòng vip.
Chí Hùng nhận lệnh đi xử lý đám người kia, thì ra không phải bọn côn đồ mà là một đám công tử nhà giàu ăn chơi trác tán.
Sau khi xác định thân phận liền bị bảo vệ của quán bar lôi ra ngoài.
Bởi vì trong này đa số người đến là các cậu ấm cô chiêu, trong nhà không có tiền cũng là có quyền.
Vậy cho nên khi sự việc xảy ra cũng không có kẻ nào chán sống mà dám quay lại.
Vài ngày sau đó khắp các mặt báo công an, chính trị và truyền thông điều đưa tin.
Chủ tịch thành phố bị cáo buộc tham nhũng hiện cắt chức đang chờ điều tra.
Con trai là Trần Vinh Quang bị bắt vì tham giam vào đường dây mua và trẻ em tuổi vị thành niên.
Tin tức này dấy lên một làn sóng phẫn nộ chưa từng thấy trong dân chúng.
Không ai biết tất cả những chuyện này bị đưa ra ánh sáng chỉ vì Trần Vinh Quang đã chọc phải người không nên chọc.
Nhưng mà đó là chuyện của vài ngày sau.
Trong phòng im lặng không tiếng động, trên màn hình một bóng dáng mảnh mai xuất hiện.
Cô mặt quần thể thao màu đen cùng áo tập màu trắng, vòng eo con kiến lấp ló bên trong áo khoác thể thao màu đỏ.
Hoàng Trác Nghiêm cùng Viên Khải ngồi thẳng lưng hóng hớt.
Đến quán bar mà ăn mặc như thế này lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy, còn chưa kể hai người họ chưa từng gặp qua mợ ba lần nào.
Lúc Lý Cảnh Phong kết hôn chỉ tổ chức trong nội tộc không mời khách quan, bọn họ cũng không được đến.
Mà Lý Cảnh Phong sau đó cũng chưa từng nhắc đến cô vợ này trước mặt bọn họ.
Bên ngoài đều đồn đại mợ ba nhà họ Lý thực ra là một người phụ nữ bình thường mà thôi.
Vừa không có nhan sắc lại không có học vấn, không biết vì sao lại tính kế được cậu ba, sinh ra được một đứa con trai.
Mà gia quy nhà họ Lý xưa này rất nghiêm khắc, vậy cho nên người phụ nữ kia mới một bước lên trời, mẹ quý nhờ con.
Nhưng bây giờ nhìn thấy người thật, bọn họ thầm đưa mắt nhìn nhau, nhất là Viên Khải.
Cậu ta được xem là ông trùm trong làng giải trí, có người đẹp nào mà chưa từng nhìn thấy qua.
Nhưng khi nhìn thấy cận cảnh gương mặt và dáng người hoàn mỹ kia.
Nếu không phải là mợ ba nhà họ Lý, cậu thật sự muốn đào góc tường.
Một tiếng trước.
Khi Trần Tuyết đang ở trong phòng tập thì nhận được điện thoại của Linh An.
Gần đây vì để thuận tiện cho việc luyện tập, cô đã thuê một phòng tập võ.
Vì sợ bị Lý Cảnh Phong phát hiện nên cô đã chọn một phòng tập khá xa nhà.
Dù sao Trần Niệm Tuyết cũng là một cô gái chân yếu tay mềm, đột nhiên biết võ sẽ làm cho người ta nghi ngờ.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh vô cùng huyên náo, tiếng nhạc hỗn loạn làm cô vô thức đưa điện thoại cách xa tai một chút.
Sau khi thích nghi xong cô mới áp điện thoại vào tai lần nữa, cô gọi Linh An nhưng cô không thể nghe được Linh An nói bất kì điều gì.
"Linh An, em đang ở chỗ nào vậy ồn quá chị không nghe gì hết."
Không có tiếng trả lời vẫn chỉ có âm thanh tạp nham, cô nghe loáng thoáng có tiếng đàn ông, trong lòng đánh bộp một cái.
Lập tức ngắt máy bật dò định vị, bởi vì công việc cho nên cô và Linh An luôn bật định vị để dễ tìm đối phương.
Quán bar, con nhóc đó vậy mà đến quán bar đúng là điên thật mà.
Cô vội vơ lấy cái áo khoác trên sàn nhà chạy ra khỏi phòng tập, cũng may là chỗ đó cách nơi này chỉ một dãy phố.
Lấy xe còn mất thời gian hơn nên cô quyết định chạy bộ.
Vừa tới cửa đã bị bảo vệ chặn lại không cho vào.
"Sao nào, có quy định phải mặc đúng đồ với được vào à.
Mấy người mở quán bar hay mở trường học hả?"
Nhìn thấy cô nỗi quậu bảo vệ cũng đành mở cửa để cô vào.
Bảo vệ đưa mắt nhìn nhau rõ ràng là một cô gái xinh đẹp sạo lại nóng tính đến thế.
Vừa vào đập vào mắt là tiếng nhạc inh tai nhức óc, bên trên sàn nhảy một đám nam nữ lắc lư vẹn vẹo, nhìn vô cùng nhức mắt.
Cô đưa mắt khắp nơi tìm kiếm Linh An, cuối cùng nhìn thấy con bé bị hai tên đàn ông dìu đi đến một cái bàn ở trong góc.
"Mấy người đang làm gì đó, bỏ con bé ra."
Nghe thấy tiếng quát những người đàn ông ngồi ở trong bàn đều đồng loạt quay đầu lại.
Khi nhìn thấy một cô gái mặc đồ thể thao dáng người chuẩn người mẫu, lại nhìn đến gương mặt kia thật làm người ta kinh tâm động phách.
Tuy cô ăn mặc không phù hợp với nơi này cho lắm nhưng lại vô cùng hút mắt.
Mái tóc búi cao, làn da trắng như tuyết có chút ửng hồng, mồ hôi bịn rịn trên trán lại khiến cho cô càng thêm xinh đẹp động lòng người.
"Em là bạn của cô gái này sao, vậy mau ngồi xuống đây uống cùng bọn anh mấy ly."
Linh An nghe thấy giọng cô cũng mơ mơ màn màng gắng gượng muốn vùng ra khỏi đám người này, nhưng toàn thân cô vô lực, mềm nhũng.
"Chị...!giúp em với...!em...!khó chịu quá."
"Mẹ kiếp bọn mày đã làm gì con bé hả."
Trần Tuyết đá phăng cái bàn bên cạnh, cô bây giờ thật muốn giết người.
Cô làm sao không nhìn ra Linh An là bị người bỏ thuốc, hôm nay nếu cô không tới kịp có phải con bé đã xong đời rồi hay không.
Tiếng động lớn phát ra liền thu hút sự chú ý của đám người trên sàn nhảy, DJ cũng quên cả đánh nhạc, không gian bỗng trở nên yên tĩnh.
Trần Vinh Quang không ngờ người đẹp này tức giận lên cũng xinh đẹp như vậy.
Hắn ta chơi qua vô số các cô gái, đều là dạng ngây thơ dịu dàng, chưa từng nếm qua hương vị cá tính như thế này, liền nổi lên hứng thú với cô gái trước mặt..