Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

chương 35: 35: bà trùm băng đảng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trần Vinh Quang dẫn đầu đoàn người đứng lên đi về phía cô.

Hắn ta nở một nụ cười mang đầy hàm ý, đôi mắt bẩn thỉu quét qua người cô.

Trần Tuyết cảm thấy như toàn bộ da của mình đều nổi lền một tầng da gà.

Không phải vì sợ hãi mà là vì cảm thấy ghê tởm với ánh mắt kia.

"Người đẹp thì không nên chửi bậy nha, bọn anh chỉ là thấy bạn em say nên đến giúp đỡ một chút mà thôi.

Để bạn em đi cũng được chỉ cần đêm nay em theo bọn anh, đảm bảo sẽ không để em chịu thiệt."

Từ trước đến giờ Trần Tuyết có một khuyết điểm vô cùng lớn không sửa được, đó là một khi đã nổi giận thì không cần quan tâm đây là đâu và cô là ai.

Cái gì gọi là hình tượng hay người của công chúng cô cũng không thèm giữ.

Nghe thấy những lời này cô nhếch mép khinh thường.

Một đám ất ơ mà cũng dám mở miệng nói chuyện với cô kiểu đó.

Trần Vinh Quang thấy cô chỉ im lặng cười mà không lên tiếng.

Hắn tưởng cô đã ngầm đồng ý thuận theo, liền tiến lên một bước vươn tay ra muốn ôm lấy cô, chỉ là...

"Rắc", một âm thanh giòn tan vang lên, kèm theo đó là tiếng hét thất thanh của Trần Vinh Quang.

Đau đớn khiến quai hàm hắn đanh lại nước mắt cũng chảy ra.

Hắn muốn đứng lên phản kháng, nhưng chân lại bị người ta đá một cước quỳ thụp xuống.

Đầu gối va chạm với nền gạch bắp chân bị người hung hăng dẫm lên, đau đến thấu trời.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị một màn mày doạ sợ.

Không ai trong bọn họ nhìn thấy cô gái kia ra tay như thế nào, tốc độ quá nhanh.

Rõ ràng là một cô gái mảnh mai yếu đuối sao có thể không một lời liền động thủ.

"Con đĩ...!mau thả ra mày có biết tao là ai không hả?"

Trần Vinh Quang tức giận rống lên, hắn chưa từng bị mất mặt như thế.

Bị một đứa con gái đánh cho không trở tay kịp, chuyện này truyền ra hắn còn mặt mũi ở trong cái giới này sao.

"Vậy còn mày, mày có biết tao là ai không?"

Rõ ràng là giọng nói mềm mại của một cô gái nhưng lại khiến người nghe lạnh lẽo đến thấu xương.

Cô từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt rơi trên người Trần Vinh Quang tựa như đang nhìn một con kiến hôi.

Nhìn qua đã biết bọn này không phải mới làm mấy chuyện này lần đầu, không biết có bao nhiêu cô gái đã bị hủy hoại trong tay bọn chúng rồi.

Nếu cô đã không gặp thì thôi, gặp rồi thì phải dọn cho sạch mới thôi.

Trần Vinh Quang bị ánh mắt kia doạ sợ, tâm run lên.

Nhưng hắn không muốn thua như thế, đây là địa bàn của hắn, sao hắn phải sợ.

"Tao nói cho mày biết, ông già tao là chủ tịch thành phố này, mày nghĩ mày có thể yên ổn sống ở đây không."

"Vậy à, sợ quá."

Trần VinhQuang cho dù đau đến tê tâm liệt phế nhưng không muốn thua trước một con nhãi tranh.

"Tụi mày còn đứng đó làm gì xông lên cho tao."

Hắn nhịn đau quát lớn với đám anh em đi cùng đang đứng phía sau.

Hắn không tin một đứa con gái có thể địch nỗi một đám con trai.

Đợi đến lúc đó hắn sẽ đích thân cho con ả này biết thế nào là lễ độ.

Đám anh em đi cùng Trần Vinh Quang nghe vậy liền xông lên.

Trần Tuyết chỉ khẽ nhếch môi cười nhẹ.

Nhà họ Trần cô là gia tộc lâu đời ở vùng Tây Sơn Bình Định.

Ông nội cô hay kể với anh em bọn cô rằng, tổ tiên nhà họ là tùy tùng của vua Quang Trung, vị anh hùng lưu danh ngàn đời của dân tộc.

Bọn họ phải sống cho xứng đáng với dòng máu đang chảy trong người mình.

Khi nhà Tây Sơn sụp đổ, tổ tiên đã thay tên đổi họ ẩn mình mà sống.

Để có thể gìn giữ được những bộ võ thuật này cho hậu thế, bất kể anh em họ làm gì, điều phải học, học để truyền lại cho con cháu đời đời.

Ông nội cô chính là đại sư, là người đứng đầu của hiệp hội võ thuật Việt Nam.

Năm tuổi cô đã bị đưa đến võ đường, anh cô học về đao pháp là Lôi Long Đao trong truyền thuyết của người đứng đầu trong "Tây Sơn Thất Hổ Tướng" Vũ Quốc Công Võ Văn Dũng.

Thứ cô học là Hùng Kê Quyền do Đông Định Vương Nguyễn Lữ sáng tạo ra, còn cả Thái Sơn Côn.

Một là quyền pháp một là roi pháp, không ra tay thì thôi, một khi thật sự ra tay không chết cũng tàn phế.

Nhìn cô tựa như một con mãnh thú đang muốn xé nát con mồi trước mặt.

Một đám đàn ông cao to lại chẳng chịu nỗi một quyền.

Mỗi một đòn xuất ra điều đánh vào chỗ hiểm, chưa đầy phút , gã bị đánh cho nhừ đòn sợ nằm trên sàn không đứng dậy nỗi.

Bọn họ chưa từng thấy một cô gái nào lại lợi hại đến vậy, đừng nói là đánh trả ngay cả một cọng tóc của cô bọn chúng còn chưa chạm tới được.

Những người xung quanh hít một hơi khí lạnh, có người phấn khích, có người tò mò.

Lần này xem ra cậu cả nhà họ Trần chọc phải người không nên chọc rồi.

Dám ở bar Senty đánh người, lại còn là một cô gái xinh đẹp như thế, còn dám hỏi cậu cả Trần có biết cô ta là ai không, chỗ dựa phải cứng cỡ nào mới không sợ trời không sợ đất như vậy.

Mọi người vây xem trong lòng thầm thắp một nén nhan cầu nguyện cho Trần Vinh Quang.

Cô từng bước đi đến chỗ Trần Vinh Quang đang núp sau ghế, nắp lấy cổ áo xách hắn ra ngoài như xách một cái bao rác.

Bị doạ đến kinh hồn bạc vía, bây giờ hắn không dám cứng miệng nữa.

Người phụ nữ này quá đáng sợ, hắn chưa từng thấy ai xuống tay độc ác đến vậy.

Mấy người anh em của hắn ai cũng có chút võ trong người, nhưng mà bọn họ một chiêu của người này cũng không đỡ nỗi.

Nếu còn chọc cô ta, có khi cô ta thật sự sẽ đánh chết hắn.

Tên cha hắn cũng đã nói ra rồi nhưng cô ta không những không sợ mà còn ra tay nặng hơn.

Chỉ sợ hắn chọc phải người không nên chọc rồi, Trần Vinh Quang tuy ăn chơi trác tán nhưng không phải là một kẻ ngu không biết gì.

Người phụ nữ có khí thế đáng sợ như vậy có thể là người thường sao.

Trần Truyết nhàn nhã ngồi xuống ghế bóc lấy quả nho thong dong ăn, nho nhập khẩu đúng là hương vị không tệ.

Bên cạnh là mấy tên đàn ông đang khúm núm không dám ngẩn đầu.

Người khác nhìn vào lại giống như một bà trùm cầm đầu băng đản xã hội đen vậy.

"Làm chuyện này bao nhiêu lần rồi?"

Cô bân quơ hỏi, Trần Vinh Quang lập tức bị doạ.

"Đây là lần đầu, em nói thật bọn em cũng chưa làm gì cô gái đó hết chị tha cho em."

"Xoảng" tiếng ly thủy tinh vỡ vụn một cơn gió lướt qua, Trần Vinh Quang cản thấy yết hầu mình lạnh toát, toàn thân hắn run như cầy sấy, hắn không dám nhúc nhích dù chỉ là một chút, tất cả các dây thần kinh đều bị căng ra.

Cũng may hắn không có bệnh tim, bằng không hắn sợ là mình đã chết mấy lần rồi.

Có tiếng hét chói tai của cô gái nào đó vang lên, càng làm người ta không dám thở mạnh.

Những ngón tay thon dài trắng muốt đang nghịch mảnh thủy tinh, rõ ràng vô cùng đáng sợ nhưng lại tựa như một cảnh quay đẹp đến hoàn mỹ.

Ánh mắt cô chợt lạnh, nhìn về phía Trần Vinh Quang, trong đáy mắt ẩn chứa sát ý, tựa như một kẻ sát nhân cuồng vọng khát máu, nhưng lời nói ra lại nhẹ tựa lông hồng.

"Mày nói xem nếu chị đây ở chỗ này cắt xuống một đường thì Mạnh Hạo Tuấn có cứu được mày không nhỉ?"

Mạnh Hạo Tuấn đang ngồi im lặng nhìn màn hình, trong đầu chạy qua một vạn câu hỏi.

Vì sao anh ngồi không cũng trúng đạn vậy chứ, làm bác sĩ như anh mỗi ngày điều rất vất vả nha.

Giờ phút này Trần Vinh Quang thật sự hối hận, hắn vì sao không có mắt chọc phải người đáng sợ như vậy, hắn không muốn chết thật sự không muốn chết, chắp hai tay run rảy cầu xin.

"Em biết em sai rồi, em thề từ nay về sau sẽ không bao giờ làm thế nữa, xin chị tha cho em lần này."

Trần Tuyết thu hồi mảnh thủy tinh đặt ở cổ của Trần Vinh Quang, tiện tay ném nó lên bàn.

Vẫn là gương mặt vô cảm cùng ánh mắt chết chóc tựa như xứ giả đến từ địa ngục nhìn về phía mấy người Trần Vinh Quang.

"Phí tổn thương tinh thần, phí hao tổn sức lực triệu tiền mặt, nhanh một chút thời gian của chị đây rất quý giá."

Không phải chứ mấy người nghe xong câu này không ngậm được mồm.

Đây là cái quỷ gì vậy, đánh người là cô, phá chỗ này cũng là cô.

Người ta bị đánh thừa sống thiếu chết, còn cô một cọng tóc cũng không hao tổn.

Còn đòi cái gì mà bồi thường tinh thần, còn cả phí hao tổn sức lực là cái quỷ gì.

Đây là ăn cướp à, còn cướp quang minh chính đại như thế.

Nhưng Trần Vinh Quang nào để tâm đến mấy cái đó, hắn ta chỉ mong tiễn dong cái vị ôn thần này đi càng nhanh càng tốt.

triệu thôi mà chút tiền đó hắn không để ý, giữ được cái mạng là may rồi.

Ừm đây là suy nghĩ ban đầu của Trần Vinh Quang, chỉ là hắn không biết vị ôn thần này vừa đi vị sát thần khác liền sẽ tìm đến hắn.

Cứ như vậy Trần Vinh Quang cung kính cầm một cục tiền đưa cho Trần Tuyết.

Cô cứ như vậy mà rời khỏi quán bar, đây cũng chính là một màn mà Lý Cảnh Phong nhìn thấy khi vội vã chạy đến.

(Bạn nào muốn tìm hiểu về những bộ môn võ mà mình đã nói thì vui lòng lên gg nhé vì thông tin nhiều quá không thể cắt ghép vào đây để giải thích cho các bạn được, iu cả nhà.).

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio