Sau một đêm tuyết rơi dày đặc, bệnh viêm phổi của Đào Tri Việt đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Vi khuẩn và virus dường như bị cuốn trôi bởi lớp tuyết trắng bao la, biến mất khỏi cơ thể.
Từ cửa sổ phòng bệnh nhìn ra, một mảnh trắng xóa, dưới lầu ở bệnh nhân khoác áo đang chơi tuyết.
Người tuyết nho nhỏ trên mặt tuyết, một khuôn mặt tươi cười với đôi lông mày cong cong được vẽ trên một tấm bia phủ đầu tuyết.
Đào Tri Việt thay quần áo bệnh nhận, đứng ở bên cửa sổ quan sát một hồi, đến khi cửa truyền đến tiếng động.
Hoắc Nhiên bước vào với một đống giấy, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Tất cả đều đã xong."
Hôm nay là ngày xuất viện.
Đào Tri Việt quay đầu nhìn hắn: "Sao lại lâu thế?"
Hoắc Nhiên cố gắng giải thích: "Lần này không có xếp hàng nhầm, là bởi vì có quá nhiều người đóng phí."
Nếu như ngay từ đầu đã lựa chọn hình thức khám bệnh phổ biến nhất, Hoắc Nhiên đơn giản kiên trì muốn một đường tay làm hàm nhai, không nhờ những người khác làm hộ.
Kết quả là, hắn đã phải di chuyển rất nhiều lần chỉ vì đống truyện tranh, máy chơi game và bình hoa trong nhà.
"Thật sự không xếp sai hàng sao?"
Hoắc Nhiên thản nhiên nhét giấy tờ vào ba lô như không có chuyện gì xẩy ra, nói sang chuyện khác nói: "Còn chưa tới tháng mười hai, tuyết đã rơi nhiều đến như vậy, đột ngột quá."
"Ừm, rất đột ngột." Đào Tri Việt buồn cười nói, "Vất vả cho anh rồi."
"Tối hôm qua có xuống lầu ngắm tuyết không?"
"Có, vừa lúc gặp tuyết bắt đầu rơi."
"Đẹp không?"
"Đẹp."
"Một mình không có bị lạc chứ?"
"Không có." Ý cười trong mắt Đào Tri Việt càng đậm, "Thật ra anh có thể trực tiếp hỏi, tối hôm em cùng với bác sĩ Thẩm xuống lầu tản bộ."
Hoắc Nhiên thoạt nhìn rất bình tĩnh: "Hai người nói chuyện phiếm sao?"
"Đúng vậy, hàn huyên rất nhiều."
Sau đó giọng nói hắn dừng lại.
Hoắc Nhiên tiếp tục làm bộ ngắm phong cảnh, cuối cùng thật sự nhịn không được, mới chủ động hỏi: "Hàn huyên cái gì?"
Đào Tri Việt thưởng thức biểu tình không có làm bộ đang ghen của hắn trong chốc lát, cảm thấy vô cùng mới lạ.
Nắng mùa đông vẫn ấm áp như cũ, nhuộm vàng mái tóc của Hoắc Nhiên.
"Về nhà sẽ nói cho anh nghe." Đào Tri Việt cầm lấy ba lô và khăn choàng cổ trắng đã được sắp xếp để ở trên bàn.
Một chiếc khăn dệt kim mềm mại quấn quanh cổ.
"Em đã tìm thấy được câu trả lời."
Khi rời khỏi bệnh viện, Đào Tri Việt tràn ngập cảm khái mà quay đầu lại ngóng nhìn một cái.
Thẩm Niệm có lẽ đang bận rộn trong phòng phẫu thuật sáng đèn nào đó.
Sau khi thoát khỏi gông xiền của ý chí cốt truyện, hắn còn cần phải thoát ly khỏi ánh mắt thiện ý hoặc ác ý của người khác, còn có lựa chọn giữa mong đợi của thế giới bên ngoài và mong muốn của chính mình.
Đó là con đường mà chỉ có hắn mới có thể đi được.
Sau khi linh hồn đạt được tự do, con đường phía trước sẽ luôn suôn sẻ hơn rất nhiều.
Sau khi về đến nhà và sắp xếp đồ đạc đơn giản, Đào Tri Việt lôi bộ trò chơi ghép hình thuần trắng sớm bị hai người cất xó ở trên kệ, thậm chí trên đó còn rơi xuống những hạt bụi.
Hoắc Nhiên vốn dĩ đang đang chuẩn bị tâm lý để nghe lời nói thật, nhưng nhìn động tác của cậu, hắn tức khắc sốc luôn rồi.
Đặc biệt là khi Đào Tri Việt còn cầm lấy tờ giấy nhắn mà hắn từng viết trong hộp ra, nhìn thoáng qua với vẻ hoài niệm.
Hoắc Nhiên còn nhớ rõ mình đã viết gì trên đó.
[ Trò chơi ghép hình này thật khó, tìm được đáp án cũng rất khó, có lẽ sẽ nhanh hơn nếu chúng ta cùng nhau nỗ lực.
]
Hắn không khỏi sinh ra một cảm giác hoảng sợ muốn tự đào hố chôn mình.
Hoắc Nhiên vô cùng cẩn thận mà hỏi: "Có phải phải chơi xong trò chơi ghép hình này, mới có thể biết đáp án......?"
Cái trò chơi ghép hình này thật sự quá khó, hai người đã nỗ lực mấy lần rồi, cuối cùng hoặc là chạy tới phòng chơi game để thả lỏng tâm trạng, hoặc là chạy ra ban công xem kiến trúc công trường giải áp, dù sao lần nào cũng từ bỏ cả.
Một nghìn mảnh nhỏ hỗn loạn, bọn họ đại khái hoàn thành chưa tới một trăm.
Đào Tri Việt gật đầu: "Đương nhiên, là anh mua cái này mà."
"......" Hoắc Nhiên khổ mà không nói nên lời, cảm thấy phía trước một mảnh u ám, "Vậy tôi sẽ lên mạng tìm một số mẹo."
Đào Tri Việt cười rộ lên, "Chờ một chút, em đi lấy công cụ trợ giúp."
Một lát sau, Hoắc Nhiên đang cau mày nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân, trầm trọng ngẩng đầu lên, lại thấy Đào Tri Việt mang tới một đống thuốc màu và keo nước.
Những tuýp màu acrylic đầy màu sắc chất đống, bên cạnh là những mảnh ghép hình nhỏ thuần trắng không tỳ vết.
Đầu tiên Đào Tri Việt mở một ống tuýp màu đỏ.
"Lần này anh có thể vẽ bất cứ thứ gì anh muốn."
Hoắc Nhiên giật mình: "Vẽ lên mặt của trò chơi ghép hình sao?"
"Ừm, sau đó chúng ta sẽ dán nó lên trên tường, dán bên cạnh bản đồ thế giới."
Màu đỏ son và vàng chanh dung hợp trên các mảnh màu trắng, thành màu da cam tươi đẹp.
Đào Tri Việt suy nghĩ một chút: "Mặt trời như thế này hình như có chút trừu tượng."
Nhìn mảnh nhỏ màu cam hình vuông bất quy tắc này, Hoắc Nhiên kinh ngạc nói: "Đây là mặt trời sao?"
"Em nói phải." Đào Tri Việt không hề do dự, đổ thuốc màu đao to búa lớn, một hơi bôi ra rất nhiều các mảnh nhỏ màu cam, tạo thành một mặt trời lớn, "Thế giới em vẽ, em quyết định."
Sau khoảng thời gian kinh ngạc ngắn ngủi qua đi, Hoắc Nhiên dường như đã hiểu ý của cậu.
Hắn liếc nhìn thuốc màu đến hoa mắt chóng mặt xung quanh, lựa chọn một màu xanh lam ultramarine.
Những giọt mưa trong trí tưởng tượng của hắn, gần như là màu này.
"Bác sĩ Thẩm đó......!Có phải là người mà em gặp ở thế giới khác không? Có phải là tác giả của cuốn tiểu thuyết này không?"
"Có thể là cậu ấy, cũng có thể là không phải."
Đào Tri Việt bình tĩnh nói: "Có lẽ cậu ấy cũng bước vào thể giới giống như em, chỉ là có được thân thể khỏe mạnh sau khi bị mất trí nhớ.
Cũng có thể cậu ấy là một nhân vật trong tiểu thuyết, lấy nguyên hình của tác giả, cho nên mới có gương mặt tương tự, nhưng nhân vật này có linh hồn riêng của chính mình."
"Không ai có thể đưa ra đáp án thực sự, em càng thích khả năng sau hơn, cho nên em muốn chọn đáp án này."
Hoắc Nhiên hiện tại đã chấp nhận những miêu tả nghe có vẻ huyền bí này: "Giống như tôi sao?"
"Ừm, tất cả mọi người đều không giống như trong sách, đều linh hồn và tư tưởng thuộc về mình.
Người duy nhất bị cốt truyện khống chế, thật ra chỉ có bác sĩ Thẩm phải ký thác quá nhiều chấp niệm của tác giác."
"Tại sao lại như vậy?" Hoắc Nhiên dùng thuốc màu xanh lam ultramarine tạo thành từng giọt từng giọt mưa, "Tại sao một cuốn tiểu thuyết lại biến thành thế giới thực?"
"Em không biết, thật ra em đã nghĩ tới rất nhiều khả năng."
"Có lẽ tất cả các cuốn tiểu thuyết ngay từ lúc sinh ra, sẽ chiếu theo một thế giới thực."
"Có lẽ đây không phải là một cuốn tiểu thuyết, tiểu thuyết xuất hiện trong đầu em chỉ là một bản thuyết minh, giúp em hiểu rõ mọi thứ trước mắt, nhưng nó giới thiệu sai rồi, cho nên em mới sinh ra nhiều hiểu lầm như vậy."
"Có lẽ là bởi vì cuốn tiểu thuyết nguyên bản D được kích hoạt bởi một linh hồn ngoại lai, tựa như hiệu ứng cánh bướm, cho nên tất cả đều thay đổi."
Đào Tri Việt nhớ tới cảnh trên tàu điện ngầm ngày hôm đó, khi chiếc điện thoại chưa trang tiểu thuyết rơi xuống, cậu có ảo giác khi nhìn thấy sao băng.
Tác động của cái rơi mang đến sao băng, mà không có không gian cho văn bản D, sao băng rơi xuống có khả năng giáng lâm ở bất kỳ đoạn nào.
Vị tác giả không biết nói chuyện vội vàng muốn giữ cậu lại, hắn hy vọng vị hành khách xa lạ này có thể được cứu, tiếp tục sống thật tốt.
Ý chí của con người luôn có thể sáng tạo kỳ tích.
Kỳ tích đã xảy ra, Đào Tri Việt có được một cuộc sống mới, mà nhân vật công cụ hình người bi thảm kia trong cuốn sách gốc đã biến mất, vừa lúc bị cậu thay thế, tất cả câu chuyện đều bị đảo ngược.
Bởi vì chính mắt chứng kiến dáng vẻ mất đi sinh mệnh, cho nên tác giả hối hận, hắn không nên viết một kết thúc và tình tiết như vậy.
Cuốn tiểu thuyết gốc tràn đầy chấp niệm của tác giả, mà linh hồn mất sớm rơi vào thế giới mới cũng chứa đầy những tiếc nuối dang dở.
Có lẽ sự tiếc nuối của Đào Tri Việt bắt đầu từ giây phút đó, bi dây dưa ở thế giới này, hòa thành một thể.
Em trai của Hoắc Nhiên biến thành em gái, những cuốn sách quản lý tài chính biến thành mưa sao băng, thích kiếm tiền biến thành muốn đi du lịch.
Đó không riêng gì là ước mơ của Hoắc Nhiên, cũng là ước mơ của hắn.
Đào Tri Việt thích nhất đáp án này.
Chứa đầy sự kỳ diệu của cuộc sống và lãng mạn của thế giới.
Có vẻ như rất lâu trước kia, hắn tồn tại trong cuộc sống của Hoắc Nhiên rồi.
Nhìn vẻ mặt trầm tư của Hoắc Nhiên, Đào Tri Việt hỏi: "Anh thích khả năng nào?"
"Tôi thích loại thứ nhất, nếu nghĩ theo cách này, có lẽ tất cả những cuốn tiểu thuyết tôi đọc qua đều là sự tồn tại chân thật, có vô số thế giới đang vận chuyển ở những nơi tôi không thể nhìn thấy, bỗng nhiên, vũ trụ giống như chứa đầy những khả năng vô hạn."
Nghĩ nghĩ, Hoắc Nhiên bổ sung: "Hơn nữa tôi còn có thể tìm được một chút lý luận chống đỡ."
Đào Tri Việt ngạc nhiên: "Lý luận gì?"
Hoắc Nhiên nghiêm túc nói: "Định luật thứ hai của nhiệt động lực học, nguyên lý tăng entropy, một hệ thống cô lập sẽ không trở nên có trật tự trừ khi có ý thức khác can thiệp, tác giả chính là ý thức khác đó."
"Cho nên tôi hy vọng tất cả các cuốn tiểu thuyết đều biến thành thế giới thực, như vậy sau này khi tôi đọc tiểu thuyết, có khả năng sẽ mang tâm tình như đi du lịch."
"Cái định luật mở rộng này không phải có phạm vi cực hạn sao?"
"Tôi nói phải." Hoắc Nhiên cũng học mẫu câu của cậu, "Tưởng tượng của tôi, tôi định đoạt."
Đào Tri Việt sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Có lý, vậy anh thực sự có thể ở trong thư viện sao Thổ, đi du lịch vòng quanh thế giới mà không cần rời khỏi nhà."
Hoắc Nhiên nghiêm khắc sửa lại lời cậu: "Là du lịch vô số thế giới."
"Rồi, vô số." Đào Tri Việt gật đầu, "Bây giờ em cũng thích khả năng này, nói không chừng em đến từ một thế giới khác trong tiểu thuyết."
"Vừa rồi em thích khả năng nào?" Hoắc Nhiên tò mò, "Tôi kết hợp lại một chút, nói không chừng sẽ càng thú vị."
"Không nói cho anh biết."
"Tôi đoán em thích hiệu ứng cánh bướm, như vậy sẽ càng có cảm giác duy ngã độc tôn, nếu tôi là em, tôi cũng sẽ thích khả năng này."
"Duy ngã độc tôn là hình dung kỳ quái gì?"
"Vậy tôi đổi sáng cái khác, thống trị thiên hạ? Bễ nghễ chúng sinh?"
Giữa những từ hình dung càng ngày càng kỳ quái, Đào Tri Việt mới ngộ ra: "Có phải anh đã đọc cái nào trong đống truyện tranh tranh bá võ lâm rồi đúng không?"
"Không có, tôi chỉ tùy tiện lướt qua thôi."
"Có thật không?"
"Thật mà, nhiều nhất là hai mươi trang."
"Em nhớ mấy từ này hình như bắt đầu xuất hiện từ sau trang ."
"A, em cũng xem rồi? Tôi còn tưởng em bận rộn tán gẫu, không có thời gian xem."
"......!Em ngửi được vị dấm, thật chua."
Trong cuộc đối thoại tán gẫu dần lệch lạc, vô số mảnh nhỏ trắng tinh, chậm rãi được nhuộm màu.
Chưa bao giờ có một đáp án tiêu chuẩn nào cho việc trải nghiệm cuộc sống, rất nhiều chuyện từ bắt đầu đến kết thúc có lẽ không tìm thấy nguyên nhân.
Nhưng mỗi người đều có thể lựa chọn phương thức giải thích mà họ thích.
Vũ trụ là không có ý nghĩa, nhìn ra từ thế giới của mỗi người, bạn chính là linh hồn của tất cả.
Vài ngày sau, một nghìn mảnh ghép hình cuối cùng cũng được hoàn thành.
Một mặt trời hình vuông màu cam xuất hiện trên phông nên màu nhạt, một cơn mưa màu xanh biếc, một chiếc dù che mưa được tạo thành từ nhiều màu sắc hỗn hợp.
Hoắc Nhiên vừa lòng đánh giá kiệt tác trước mặt, đây là sáng kiến của hắn.
Một chiếc dù thật lớn, cùng mưa rơi tí tách dưới ánh mặt trời.
"Có phải nó đẹp hơn chiếc dù mà em để lại ở Bắc Kinh không?"
"Ừm, chỉnh sửa hiệu quả rồi." Đào Tri Việt cười nói, "Em cũng không nhớ rõ nó có màu gì nữa."
"Không sao, chỉ cần nhớ màu sắc của chiếc dù này là được rồi."
"Đầu tiên, em hãy nhớ ở đây có mấy màu."
Trên những mảnh nhỏ ghép hình dày đặc, mỗi mảnh có những màu sắc và nét vẽ khác nhau, chúng nó được ra được trong sự tỳ ý ngẫu nhiên.
"......!Không muốn, để duy trì cảm giác thần bí."
Bản hướng dẫn thuần trắng tinh khiết chứa đầy một thế giới độc đáo, những mảnh ghép màu trắng tinh khôi đã trở thành một bức tranh ghép nhiều màu sắc.
Nhìn bức tranh lưu li rực rỡ sắc màu trước mặt, Đào Tri Việt cảm khái nói: "Có lẽ ở đâu đó nơi chúng ta không thể nhìn thấy, một thế giới với chiếc dù và mặt trời hình vuông đã thực sự ra đời."
Hoắc Nhiên đồng ý nói: "Nơi nó xảy ra nhất định là truyện cổ tích."
"Em cũng cảm thấy thế, anh có muốn thêm một chú gấu lớn đầy màu sắc không?"
"Trò chơi ghép hình dùng xong rồi, hay là tôi di chuyển giá treo, sau đó treo cái áo sơ mi đó lên, nó sẽ bị hút ra khỏi thế giới sao?"
"Có thể thử xem, nhưng nếu như thực sự bị hút đi, sau này sẽ không còn áo đôi nữa, chỉ còn có một cái."
Hoắc Nhiên lập tức kết luận: "Vậy quên đi."
Hai người đứng trước bức tường ảo mộng nói bậy bạ trong chốc lát, đều nhịn không được cười rộ lên.
Ngôi nhà này cũng giống như một câu chuyện cổ tích, đầy ắp kỷ niệm và những câu chuyện mà chỉ có hai người họ mới được đọc.
Đào Tri Việt rất thích ngôi nhà này.
Cậu đột nhiên nói: "Hy vọng sau khi trò chơi được phát hành vào tháng sau, có thể bán chạy."
"Hả?" Hoắc Nhiên kinh ngạc với sự chuyển biến đề tài của cậu, "Sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này?"
"Dự á càng kiếm được nhiều tiền, tiền thưởng sẽ càng nhiều." Đào Tri Việt nghiêm túc nói, "Sau đó em có thể giống như anh, đứng trong nhà nhẹ nhàng bâng quơ nói với người môi giới, em mua."
Một cảnh tượng như vây, cậu cũng rất muốn trải nghiệm.
Hoắc Nhiên muốn nói gì đó, lại dừng lại, ngược lại cười nói: "Trò chơi này nhất định có thể bán chạy."
Sau đó cậu có thể có được một căn nhà hoàn toàn thuộc về mình.
Sau khi khỏi bệnh cảm cúm mùa đông, Đào Tri Việt một lần nữa trở lại công ty làm việc, bận rộn rất nhiều, nhưng cũng luôn chú ý đến nghỉ ngơi và thư giãn.
Lúc này đây, cậu đã không còn tâm bệnh nữa.
Thời gian vội vàng trôi đi, cậu hy vọng cuối tháng sẽ nhanh đến sớm.
Trong lịch để bàn trên bàn cà phê, ngày tháng được khoanh tròn, tiếp theo ngày tháng cũng được khoanh một vòng tròn.
Một đêm nó khi cùng nhau sóng vai đọc truyện tranh trên sô pha, Hoắc Nhiên nhìn thoáng qua vòng tròn đỏ trên lịch để bàn.
"Ngày là ngày tung bản beta công khai, cái này thì tôi hiểu." Hoắc Nhiên phân tích, "Nhưng tại sao cũng vẽ một vòng tròn vào đêm Giáng sinh? Em rất thích ngày hội này sao? Lễ tình nhân và Thất tịch lúc trước cũng không có đãi ngộ được khoanh vòng này."
Đào Tri Việt thản nhiên nói: "Bởi vì em đã chuẩn bị một món quà, sẽ tặng nó cho anh vào đêm Giáng sinh."
Quà.
Một món quà được Đào Tri Việt thông báo trước, nhất định rất đặc biệt.
Chân mày anh khí của Hoắc Nhiên rụt rè mà nhếch lên.
"Có phải tôi không nên đoán hay không?"
Đào Tri Việt chắc chắn nói: "Đoán cũng không sao, chắc chắn anh sẽ không đoán được."
"......" Mong muốn thắng thua lập tức xuất hiện trong đầu Hoắc Nhiên, "Nhất định tôi có thể đoán được."
"Vậy anh đoán đi, không có khả năng."
"Được, nếu như em tin tưởng chắc chắn rằng sẽ không bị tôi đoán được, tôi sẽ bắt đầu đoán bằng cách đoán xem em xấu hổ nhất về điều gì, chẳng lẽ là mới......"
Đào Tri Việt vô cùng kịp thời dùng gối bưng kín đầu Hoắc Nhiên, ngăn cản hắn tiếp tục nói.
"Đầu anh mỗi ngày nghĩ về cái gì thế?".