Xin Chào, Tình Huống Này Đã Kéo Dài Bao Lâu Rồi?

chương 93: chương 93

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

【Ngày tháng , thứ ba, trời nắng 】

Hôm nay đoán được một chút mà không thể viết nhật ký.

Đúng như tôi dự đoán, bị đánh rồi.

Tập thể dục quả nhiên rất hữu dụng, sức mạnh của món quà lớn hơn không ít, tôi cần phải tăng cường cường độ rèn luyện lên, không thể bị vượt qua được.

Món quà là một người vô cùng chú ý logic, tôi cảm thấy sẽ không khó đoán, nhất định phải có dấu vết gì đó.

Hơn nữa tôi tin tưởng món quà này sẽ là thứ mà tôi rất thích.

Như vậy hẳn là sẽ có liên quan đến sở thích của tôi sao.

Sẽ là giày bóng rổ sao?

【Ngày tháng , thứ tư, mưa nhỏ 】

Đoán sai rồi, không phải giày bóng rổ.

Thật ra cũng lâu lắm rồi tôi không chơi bóng rổ, không có năng lượng.

Gần đây ngoại trừ đi làm, thường ngày chủ yếu là nằm liệt ở nhà xem truyện tranh, chơi game, còn có ra ban công ngắm cảnh kiến trúc công trường.

Sẽ là hai cái kính thiên văn sao? Một người một cái, có thể xem chi tiết hoạt động của cần trục tháp.

Dù sao thì khoảng cách cũng có chút hơi xa, mắt thường không nhìn rõ được.

Hình như rất có khả năng.

Nhưng trước đây tôi đã nói với em ấy, món quà mà ba tặng cho tôi vào sinh nhật năm tuổi là một chiếc kính thiên văn, em ấy hẳn là không lặp lại món quà đâu ha, chẳng lẽ là kính thiên văn đặc biệt nào sao?

Không chắc nữa, ngày mai hỏi một chút xem.

【Ngày tháng , thứ năm, nhiều mây 】

Lại đoán sai.

Không phải kính thiên văn, không phải kính ngắm chim, cũng không phải bất cứ món đồ gì có chức năng nhìn xa phóng đại.

Bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác nguy cơ mà không thể đoán được.

Là tôi không đủ hiểu biết về đồng chí quả nho sao?

Tôi không tin.

Đứa em gái sau khi tốt nghiệp chơi đủ rồi, bắt đầu làm việc, thật vui, sau này lại sẽ có chủ đề chung.

Mỗi buổi tối chủ nhật có thể nhắc nó một tiếng, ngày mai là thứ hai.

Nói đến em gái......

Đầu heo, hoa thược dược, hoa, thực vật.

Tôi đã tặng cho quả nho rất nhiều loại hoa, cho nên món quà này chẳng lẽ là hoa sao?

Hoặc là những loại thực vật có thể đặt trong văn phòng, chẳng hạn như cây xương rồng, như vậy thì giống như em ấy cùng mình đi làm vây.

Suy nghĩ này rất hợp lý, giống như phong cách của em ấy.

Tôi cảm thấy mình đoán đúng rồi.

......

【Ngày tháng , chủ nhật, mưa tuyết 】

Vẫn là đoán sai.

Không biết hôm nay có thể đoán ra được gì nữa không, tôi đã đoán qua một lần các sở thích và những chuyện xảy ra gần đây rồi.

Tôi sắp đánh mất logic rồi.

......

Bên ngoài phòng truyền đến âm thanh gõ cửa.

Hoắc Nhiên trả lời theo phản xạ: "Ừ."

Vì thế Đào Tri Việt vặn tay cầm, đẩy cửa tiến vào.

Hoắc Nhiên cầm bút máy trong tay, biểu tình rất nghiêm túc ngồi trước cai bàn, cau mày lại.

Đào Tri Việt yên lặng quan sát trong chốc lát, giọng điệu vô cùng hoang mang: "Nếu đây không phải là phòng chơi game hoa hòe lòe loẹt, em đã nghĩ rằng anh đang giải quyết một hợp đồng kinh doanh quan trọng không à."

"Tại sao lúc mà anh viết nhật ký, sẽ lộ ra biểu tình như vậy?"

"......" Hoắc Nhiên dừng lại một chút, cố gắng thu hồi tâm tình trầm trọng của mình, "Không có, em nhìn lầm rồi, nhất định là em xuất hiện ảo giác."

Đào Tri Việt buồn cười nói: "Sao anh lại học cách nói chuyện của em chứ?"

"Khoa học chứng minh, bản chất của con người là một cái máy đọc lại."

Hoắc Nhiên khép quyển sổ màu nâu lại, cất vào ngăn kéo dưới bàn máy tính, sau đó đứng dậy.

"Có phải bữa khuya đã sẵn sàng rồi không?"

"Không có bữa ăn khuya, xế chiều hôm nay chỉ xem được một nửa của chương trình phát lại kia, bây giờ vừa mới bắt đầu phát sóng, muốn xem không?"

"Xem, xem xong rồi vừa vặn ngủ luôn."

Hai người ngồi xuống ghế sô pha, Đào Tri Việt đột nhiên nhớ tới cái gì.

"Em phát hiện có vấn đề, sao hôm nay anh lại không đoán quà?"

"......!Nói sau đi, tiết mục bắt đầu rồi!"

Hữu kinh vô hiểm mà chịu đựng ngày này, thời điểm nằm trên giường vào ban đêm, trong đầu Hoắc Nhiên vẫn không ngừng lóe lên bảy ký tự màu vàng kim.

Nhất định tôi có thể đoán được.

Này thế nhưng lại là cái flag.

Hoắc Nhiên phiền muộn nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp, quyết định ký thác hy vọng đánh vỡ flag vào ngày mai trên người mình.

Nhưng mà nó không hề hoạt động.

Hoắc Nhiên thức dậy vào ngày hôm sau thậm chí càng đánh mất thêm logic.

Buổi sáng bận rộn vội vã trôi qua, tới giờ cơm trưa, hắn không có kêu trợ lý lấy cơm, mà là đi xuống lầu ăn cơm luôn.

Hoàn cảnh mới mẻ sẽ giúp khai thác suy nghĩ.

Nếu như mấy tháng trước, nhìn thấy vị tổng tài lạnh lùng thường có cảm giác xa cách đột nhiên đến nhà ăn ăn cơm, các nhân viên có khả năng sẽ không dám thở mạnh, nhà ăn vốn dĩ náo nhiệt lại trở nên yên tĩnh.

Nhưng hiện tại Hoắc Nhiên đã trở nên gần gũi hơn rất nhiều, cho nên mọi người cũng chào hỏi với hắn, thường nhau lui tới mà nói chuyện phiếm, nhiều nhất là hơi chút ý tư thế của mình thôi.

Ngoài lớp da dành riêng cho công việc, không cần lại xụ mặt cả ngày, vốn dĩ hắn lại dạng người nào thì cứ biểu hiện như dạng người đó.

Bất luận từ phương diện nào mà nói, Hoắc Nhiên đều cảm thấy rất nhẹ nhàng.

Hai cô gái ở bàn bên cạnh đang thảo luận ngày cuối tuần vừa kết thúc.

"Hôm qua tớ đã đến khu nghỉ mát trượt tuyết ở ngoại ô phía tây với bạn trai! Chơi vui lắm, mặc dù bị ngã tới mấy lần lận ha ha ha ha."

"Wow, trước đây chưa hề nghe nhắc tới luôn, mới mở sao? Tớ cũng muốn đi."

"Đúng rồi, mấy năm nay thành phố có thêm rất nhiều thứ mới, cuối tuần đi ra ngoài chơi cũng có chút mới mẻ, bằng không vĩnh viễn sẽ là đi dạo phố ăn cơm xem phim giống như đồ cổ lỗ sĩ, thật không thú vị."

"Nhắc mới nhớ, bên khu phố mới có một rạp chiếu phim ô tô đó, trước đây tớ chỉ thấy trong các bộ phim nước ngoài, hai người đã tới đó chưa?"

"Tớ nghe nói rồi! Nhưng mà vẫn chưa đi, chờ sau khi mua sẽ tớ nhất định sẽ đi!......"

Hoắc Nhiên lặng lẽ dựng lỗ tai lên nghe lén.

Hiện tại hắn đã hoàn toàn từ bỏ suy luận logic rồi, quyết định lựa chọn thủ pháp giăng lưới khắp nơi, nghĩ đến bất cứ điều gì.

[ HR: Có phải em định dẫn tôi đi trượt tuyết không? Có một khu nghỉ mát trượt tuyết mới mở ở ngoại ô phía tây.

]

[ HR: Thời điểm trượt tuyết sẽ giống như ông già Noel ngồi trên xe trượt, sau đó kết thúc bằng ăn quả táo? ]

Cách đó km, Đào Tri Việt cũng đang ăn trưa tại công ty, nhanh chóng gửi tin nhắn trả lời.

Trước đây Hoắc Nhiên chưa bao giờ đặt ghi chú cho Đào Tri Việt, gần đây cuối cùng đã nghĩ ra tên ghi chú phù hợp nhất.

[ Món quà: Làm thế nào mà anh nghĩ ra cái này chứ ha ha ha ha ha.

]

[ Món quà: Chúc mừng anh, lại đáp sai rồi o(≧▽≦)ツ]

Nhưng mà hắn không nói với Đào Tri Việt.

Bởi vì loại câu nói "Món quà chính là em", bất tri bất giác sẽ bị đánh cho tơi tả.

[ Món quà: Trượt tuyết có vui không? Em chưa bao giờ chơi trượt tuyết.

]

[HR: Vui lắm, tôi có thể dạy em.

]

[ Món quà: Anh sẽ không......!Lại có chứng chỉ đi? ]

[ Món quà: Có loại chứng chỉ trượt tuyết này sao? ]

[ HR: Có, tôi làm bài kiểm tra ở nước ngoài, lần sau trở về Yến Bình sẽ lấy ra cho em xem.

]

[ HR: Chú chó lăn lộn.gif]

[ Món quà:......]

[ Món quà: Em thực sự không ngạc nhiên chút nào hết á.

]

[ Món quà: (-)ノ)-) ]

[ HR: Cuối tuần muốn đi trượt tuyết không? ]

[ HR: Lần trước tuyết rơi trong bệnh viện, tôi với em cũng chưa cùng nhau ngắm.

]

[ Món quà: Được nha.

]

[ Món quà: Nhưng cuối tuần này đúng lúc là ngày phát hành game, chắc là em phải thủ ở công ty.

]

[ Món quà: Thứ năm sẽ được nghỉ ngơi trước một ngày.

]

[ HR: Vậy thứ năm đi, thuận tiện có thể thả lỏng một chút.

]

[ HR: Bốn bỏ năm lên, tuần này sắp kết thúc, lại bốn bỏ năm lên, là sắp đến đem Giáng sinh.

]

[ HR: Gấu nhỏ xoay tròn.gif]

[ Món quà: Tỉnh tỉnh, hôm nay mới thứ hai.

]

[ HR: Không tỉnh! ]

Những ngày chờ mong thực sự qua rất nhanh.

Sáng thứ năm, Đào Tri Việt đã vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy bộ quần áo trượt truyết, mũ bảo hiểm, đồ bảo hộ và các thiết bị khác trong cốp xe.

"Anh vậy mà chuẩn bị nhiều thứ như vậy......"

Đào Tri Việt nhìn chiếc SUV hạng sang màu xám bạc hoàn toàn mới trượt mặc, suy đoán nói: "Đây có phải là xe chuyên dụng đề sau này đi chơi không?"

Hoắc Nhiên gật đầu rất đương nhiên: "Cốp xe của chiếc này khá lớn."

Lý do chính đáng thật.

Hoàn toàn không thể phản bác.

Thế nhưng chiếc xe này rất tuấn tú, thân màu xám bạc kết hợp với thân xe hình giọt nước, rất có cảm giác của tương lai, khiến mọi người không thể rời mắt.

Thấy Đào Tri Việt đánh giá một vòng quanh xe tràn ngập hứng thú, Hoắc Nhiên chủ động hỏi: "Em muốn lái sao?"

"Muốn." Đào Tri Việt không chút do dự nói, "Nhưng mà em không lái mô hình xe này trước đây, hẳn là không khác nhau đi?"

"Không có, yên tâm, chỉ là tầm nhìn hơi cao một chút thôi."

Trên đường đến khu nghỉ mát trượt tuyết vùng ngoại ô, sẽ phải đi qua một đoạn đường núi.

Đào Tri Việt mới lấy bằng lái xe được nửa năm, vốn dĩ cậu chính là tính tình ổn định, lái xe rất cẩn thận, một năm nay Hoắc Nhiên cũng vô cùng chú ý đến vấn đề an toàn trong khi lái xe, tổng hợp lại, đại khái sẽ không có ai chú ý đến luật lệ giao thông và những bộ phim truyền hình tiêu cực hơn hai người họ.

Cảnh lái xe kinh hoàng nhất trong phim truyền hình: Nắm tay nắm chân với tài xế đang cầm lái, cãi nhau, ve vãn đánh yêu, sau đó không ai nhìn vào con đường phía trước.

Đào Tri Việt ở ghế lái đang hết sức chăm chú, trong khi Hoắc Nhiên ở ghế phụ đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Một bản nhạc piano nhẹ nhàng êm dịu phát trên dàn âm thanh của xe hơi.

Thời tiết hôm nay rất tốt, trên núi không có mây mù, chỉ có cây cối mùa đông vẫn cao thẳng tắp.

Hoắc Nhiên xem phong cách một lúc, rồi lại nhìn động tác lái xe của Đào Tri Việt một lúc, luôn rất yên lặng.

Đào Tri Việt thỉnh thoảng nhận ra ánh mắt của hắn, toát ra một chút ý cười.

Ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ.

Giấc mơ liên quan đến con đường núi ngoằn ngoèo đã dần biến mất trong sâu thẳm ký ức.

Nó đang được bao trùm bởi thực tế của những gì đang xảy ra.

Bóng dáng màu xám bạc vững vàng lái vào bãi đậu xe khu trượt tuyết.

Thuận lợi đến nơi, Đào Tri Việt vừa lòng tháo dây an toàn ra: "Lái xe thật thoải mái."

Hoắc Nhiên từ bên kia đi xuống, đánh giá cao độ: "Còn ổn định hơn cả tôi, vừa rồi lùi xe cũng rất thuận lợi, xem ra nó rất vừa vặn với em."

Đào Tri Việt đột nhiên hiểu ra hà ý của hắn: "Sau đó anh lại muốn nói, muốn tặng chiếc xe này cho em sao?"

"......!Có rõ ràng như vậy sao?"

"Rất rõ ràng." Đào Tri Việt cảnh giác nói, "Cho nên mục đích tiếp theo của anh là? Hiện tại em không cần lái xe ở chỗ trống nào cả."

Hoắc Nhiên nghiêm túc nói: "Tôi chỉ là suy nghĩ, lái và ghế phụ có sự khác biệt nào không ——"

Đào Tri Việt mạnh mẽ đánh gãy: "Được rồi, không cần nói thêm gì nữa."

Cậu không nên tin tưởng Hoắc Nhiên có thể cho ra một đáp án đứng đắn gì.

Hoắc Nhiên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Có phải em đang hiểu sai không? Tôi là muốn nói, nhìn em ở góc độ khác, anh lại cảm thấy khác nhau."

"......!Tránh ra!"

Trước khi lên ván trượt tuyết, Hoắc Nhiên dạy cậu khởi động, vận động đầy đủ thân thể.

Sau đó đeo đầy đủ trang bị vào, qua lớp kính bảo hộ và mũ bảo hiện, nhìn đối phương được bọc đến kín mít, hoàn toàn không nhìn thấy mặt, giống như hai người đến từ tương lai sắp thám hiểm sao Hỏa vậy.

Thật ngốc.

Đào Tri Việt bật cười trong chiếc mũ bảo hiểm của mình, cậu cảm thấy Hoắc chắc chắn cũng đang cười.

Hoắc Nhiên đưa cậu đến dốc trượt tuyệt xanh có độ dốc thấp nhất, kiên nhẫn dạy cậu cách duy trì trọng tâm, vùng với động tác và tư thế trượt tuyết.

Chỗ này hầu như là những người mới bắt đầu, không ít đang té ngã vụng về trên con đường trượt tuyết, thỉnh thoảng lại hét toáng lên và cười.

Đào Tri Việt đã chuẩn bị tâm lý, khi chuẩn bị trượt xuống, phía trước có hai người mới học, té ngã một cái vô cùng chỉnh tề.

Mũ bảo hiểm màu vàng ngã trước, mũ bảo hiểm màu tím bên cạnh cũng ngã thành một cục.

Mặc dù chút nữa trong quá trình học cậu cũng sẽ chật vật như vậy, nhưng buồn cười vẫn là muốn cười.

Đào Tri Việt cố gắng cười không lên tiếng, bỗng nhiên cảm thấy, cái người mang mũ bảo hiểm màu tím hình như trông rất quen.

Cậu chọt chọt Hoắc Nhiên bên cạnh, vì thế Hoắc Nhiên cũng chăm chú nhìn mũ bảo hiểm màu tím, dường như nhớ tới cái gì.

Hắn thong thả tổng kết: "Đây là lần đầu tiên chúng ta vận động bên ngoài cùng nhau."

"Ừm, lần đầu tiên." Đào Tri Việt hoảng hốt nói, "Luôn cảm thấy mình nên gặp được ai đó."

Khi nói chuyện, mũ bảo hiểm màu tím trước mặt đang cố gắng đứng dậy, chậm rãi quay đầu.

Một cái nhìn quỷ dị cách lớp kính bảo vệ.

Mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng trong bầu không khí quen thuộc này, Đào Tri Việt nhịn không chào hỏi mũ bảo hiểm màu tím.

"Xin chào, Cận thiếu......" Cậu dừng lại một chút, "Viễn."

Hoắc Nhiên trong bộ trang phục trượt tuyết cười đến mức bả vai run lên, dường như còn thở dài một hơi: "Tại sao lại gặp được cậu chứ?"

Cận Thiếu · Mũ bảo hiểm màu tím · ngã trên mặt đất · Viễn:.......

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio