Tối hôm sau Châu Hoa chỉ mặc một chiếc váy babydoll, dáng vẻ có chút đáng yêu, cô ngồi ở trong phòng tiệc được đặt sẵn, lâu lâu lại liếc mắt nhìn điện thoại.
Quách Đông cả ngày bận rộn cùng Dịch Lăng quên mất sinh nhật mà Châu Hoa nói, đã rất khuya rồi chỉ còn một tiếng nữa đã sang ngày mới, đã qua sinh nhật của Châu Hoa.
Anh vẫn còn ở Bạch Ưng thông thả uống rượu cùng Dịch Lăng bọn họ vừa mới giao dịch được một mối làm ăn rất khá, vậy nên ăn mừng tất nhiên là ăn mừng rồi.
Uống một lúc Dịch Lăng như nhớ ra gì đó nhìn Quách Đông nói “ À hôm nay lạ nhỉ? ”.
“ Lạ cái gì ” Quách Đông nhíu mài.
“ Châu Hoa không đến tìm cậu ” Dịch Lăng thông thả nói, ngay cả Dịch Lăng cũng không biết hôm nay là sinh nhật của Châu Hoa.
Quách Đông mỉm cười “ Như vậy đỡ phiền chứ sao…”
Đột nhiên anh sững lại, đứng bật dậy nhìn xuống đồng hồ đã sắp giờ khuya rồi.
Cmn sao anh lại quên được nhỉ?
Quách Đông vội chạy ra ngoài lấy xe, anh lái xe rời khỏi Bạch Ưng trước sự ngỡ ngàng của Dịch Lăng đang không hiểu chuyện gì xảy ra.
Chiếc xe lao thẳng ra đường lớn, nhưng ngay cả anh cũng không nhớ bản thân đã để tấm thiệp ở đâu, bây giờ ngay cả địa điểm cũng không biết nữa làm sao đến kịp chứ.
Quách Đông cứ như vậy tìm hết quán này đến quán khác Hải Nam lớn như vậy không biết tìm đến khi nào mới có thể thấy cô.
Kim đồng hồ đã vang lên một tiếng keng.
Qua ngày mới rồi.
Châu Hoa nở nụ cười nhạt, hoá ra thích một người khó như vậy, theo đuổi một người lại càn khó hơn.
Cô đứng dậy, bàn ăn vẫn chưa động đủa, anh không đến, cô cũng không biết bản thân phải đợi đến bao giờ, cả đời này có khi anh cũng sẽ không thích cô.
Thôi thì cứ thuận theo tự nhiên.
Không dám thích anh nữa.
Cả đời cô không dám thích anh nữa đâu.
Cũng không theo đuổi anh nữa, cô đã quá mệt rồi.
Một năm rưỡi nói dài không dài nói ngắn không ngắn cũng không thể trả anh bữa cơm.
Một năm rưỡi số lần gặp anh còn chưa tính được bằng tháng.
Một năm rưỡi hai lần tỏ tình thất bại.
Một năm rưỡi đó cố gắng bước đến bên anh.
Bước thứ chính là ngày hôm nay, cuối cùng Châu Hoa cũng bỏ cuộc rồi.
Hai người không chung thế giới, cô không ngại.
Ở bên cạnh anh nguy hiểm cô cũng chưa từng sợ hãi thậm chí còn cam tâm tình nguyện bên cạnh anh.
Nhưng anh không quay đầu, cô chỉ nhìn thấy được bóng lưng anh ngày một xa.
Chúng ta đúng thật là không phù hợp.
Quách Đông! Hẹn gặp lại.
Đứng trước cửa quán, cô lại nhìn thấy Quách Đông đứng nói chuyện cùng một người con gái, không rõ cô ấy là gì nhưng cô cảm thấy sắc mặt Quách Đông vẫn không thay đổi.
Cô còn nhìn thấy anh nhận lấy một món đồ từ cô gái đó.
Châu Hoa đứng đó cả trái tim đều đau nhói, dòng người tấp nập trên đường.
Cô cầm điện thoại lên ấn vào số gọi quen thuộc gọi cho anh.
Quách Đông bên kia đường vẫn không biết Châu Hoa đang đứng nhìn anh.
“ Muốn đưa cậu ta thì sao không tự mà đưa ” Quách Đông nhìn món đồ trên tay nói.
Cô gái này thích Dịch Lăng cũng là sinh viên trường mỹ thuật, nghe nói Dịch Lăng giúp cô ấy lấy lại điện thoại từ mấy tên côn đồ.
Nhưng sau đó không gặp được Dịch Lăng, lại vô tình biết được Dịch Lăng hay đi cùng anh nên gặp anh ở đây liền nhờ vã.
“ Em không tìm được anh ấy, anh giúp em đưa nhé, em đi trước đây ” Cô gái đó bật cười nói.
Tiếng chuông điện thoại vang lên Quách Đông nhìn thấy là cô gọi liền ấn nghe máy.
Đầu dây bên kia vang lên “ Quách Đông! Anh nhìn sang phải đi ”.
Quách Đông từ từ xoay đầu sang nhìn, anh nhìn thấy Châu Hoa đứng bên kia đường, đứng ngay trước quán ăn mà lần đầu cô mời anh đến nhưng anh lại có chuyện đột xuất không đến.
Cô mỉm cười nhìn anh.
Châu Hoa nhìn thẳng vào mắt anh chậm rãi lên tiếng “ Quách Đông! Em không thích anh nữa, cả đời này không dám thích nữa.
Vậy nên anh đừng thấy phiền, về sau em không gửi cơm cho anh, anh cũng phải ăn đúng bữa, cũng không đến tìm anh nữa vậy nên anh đừng cảm thấy khó chịu ”.
“ Châu Hoa! Tôi… ” Quách Đông còn chưa nói hết câu.
Thì Châu Hoa đã lắc đầu giọng của cô vẫn truyền sang điện thoại “ Quách Đông! Em bỏ cuộc rồi ”.
Chuyến xe buýt chạy ngang qua, khiến anh không nhìn được cô thế nào, cũng không thấy sắc mặt của cô khi nói câu đó ra sao, chuyến xe buýt đi mất Châu Hoa cũng đã không còn đứng bên kia đường.
Điện thoại cũng đã tắt.
Quách Đông sững người lại, anh gấp gáp chạy sang đường tìm cô, nhưng lạ thật anh nhìn đông nhìn tây, điện thoại cô cũng không gọi được nữa.
Nhìn mãi vẫn không tìm được Châu Hoa.
Cảm giác bất an, khó chịu bao trùm lấy Quách Đông, anh thật sự đã quen chuyện Châu Hoa đến tìm mình, cũng chưa từng đi tìm cô, nên anh không biết phải tìm cô ở đâu.
Những nơi anh đến Châu Hoa đều biết.
Nhưng những nơi cô đến Quách Đông không hề biết được.
Anh vốn dĩ chỉ biết cô đến tìm anh, làm mọi chuyện vì anh nhưng anh lại không nhận ra rồi sẽ có ngày cô sẽ mệt mỏi, sẽ không tìm anh nữa.
.