Trải qua một tháng căng thẳng bận rộn liên tục, rốt cục cũng tới Tết.
Đây là một cái Tết khiến Cao Kiến Quân cực kỳ phiền muộn.
Đêm , Thẩm An Ninh tự mình lên xe đường dài về nhà ba mẹ. Vốn ra, ý của Cao Kiến Quân là lái xe đưa cậu về tận nhà. Tuy rằng nhà Thẩm An Ninh chỉ cách thành phố km, lại có đường cao tốc để đi, xe đi cũng chỉ tiếng đồng hồ là cùng. Thế nhưng năm nay Y Lâm lại thu xếp để hôm nay anh và cô về nhà ba mẹ chồng đoàn tụ, hơn nữa cũng đã sớm đánh tiếng bên nhà ba mẹ chồng rồi. Hai ông bà lập tức gọi điện thoại cho anh để xác nhận, giọng nói rất vui vẻ, nhất là cứ hỏi đến thằng cháu nội nhà mình. Sau đó liền thương lượng bữa cơm đoàn viên này phải làm bao nhiêu món, món gì. Loại tình huống này khiến anh không thể mở miệng nói mình có việc, đêm không thể về nhà được.
Kỳ thực, Y Lâm từ khi kết hôn với anh đã quan hệ không được tốt với ba mẹ anh rồi. Tính cách cô rất quật cường, hơn nữa trời sinh không thích làm việc nhà, càng không cần phải nói đến hầu hạ ba mẹ chồng. Lúc trước, điều kiện gia đình không tốt, bọn họ kết hôn xong ở nhà ba mẹ, hầu như cuối tuần nào cũng cãi nhau, cuối cùng quan hệ như người dưng nước lã vậy. Sau đó bọn họ khá giả hơn, mua nhà dọn ra riêng, Y Lâm không thèm về thăm ba mẹ chồng, lúc trước đều là do anh ép cô mới chịu về ăn bữa cơm ngày Tết, nhưng rất miễn cưỡng. Đến tận khi sinh con xong, hai ông bà già đều rất yêu thằng cháu nội dễ thương, lúc này mới không tính toán gì với cô nữa. Lần này, cô tự nhiên chủ động liên hệ về ăn Tết, mục đích rất rõ ràng, là muốn mượn lực ảnh hưởng của ba mẹ anh cứu cuộc hôn nhân của mình.
Anh rất buồn bực với chuyện này, nhưng chẳng thể phát hỏa với ai, đành gọi điện cho Thẩm An Ninh nói mình không thể đưa cậu về được.
Thẩm An Ninh rất hiểu rõ ý người, nói cho anh biết, tuy sắp Tết, vé tàu xe căng thẳng, nhưng Chân Mạch đã sớm đặt vé đường dài cho cậu rồi, đến lúc đó Chân Mạch cũng sẽ đưa cậu lên xe, Cao Kiến Quân không cần lo lắng.
Cao Kiến Quân đối với cậu thanh niên này thực sự là thương đến nhập xương nhập cốt, nhịn không được cứ lải nhải căn dặn hết mức, muốn cậu trên đường cẩn thận, đừng quên mang lễ vật mình đưa cho ba mẹ cậu, xuống xe phải về nhà ngay, đừng quá tiết kiệm mấy đồng lẻ, ăn Tết phải chú ý, coi chừng đau dạ dày…
Thẩm An Ninh bị anh lải nhải tới buồn cười, vừa cười vừa đồng ý. Chân Mạch đứng ở một bên chờ, chán đến chết mà hút thuốc.
Khí trời rất lạnh, gió rét gào thét, hai người bọn họ đều mặc áo lông, gương mặt lạnh tới trắng bệch cả ra, nhìn càng thêm tiêu trí.
Thật vất vả chờ đến khi Cao Kiến Quân lề mề nói xong, Thẩm An Ninh lập tức chạy tới, hăng hái bừng bừng lôi kéo Chân Mạch vào siêu thị.
Cậu về bảy ngày, sợ Chân Mạch ở nhà không ăn ngon, liền ra sức mua đồ ăn, mua thật nhiều nguyên liệu: “Tới lúc hết đồ ăn sẵn, phải tự nấu đó, đừng quên nghen.”
Chân Mạch mỉm cười gật đầu.
Hắn đã trở về gần một tháng rồi, vết thương trên người trên cơ bản đều lành cả, tâm tình cũng khôi phục bình tĩnh. Thẩm An Ninh suốt ngày vô ưu vô lự, sống vui vẻ. Cậu buổi tối đi hát, ban ngày lôi Chân Mạch đi chơi khắp nơi, xem phim, dạo phố, tìm CD, ăn uống, cao hứng vô cùng, khiến cho Chân Mạch cũng không thể không vui theo.
Đến tận khi tiễn Thẩm An Ninh đi rồi, hắn mua một tờ báo “Cuộc sống hằng ngày” trên đường, về cẩn thận tra thông tin về phòng cho thuê, chuẩn bị chờ sang năm liền dọn nhà, sau đó kiếm việc làm.
——————————
Thẩm An Ninh về đến nhà liền gọi điện thoại báo bình an cho Cao Kiến Quân cùng Chân Mạch. Lúc Cao Kiến Quân nhận được điện thoại thì anh cũng đã ở nhà ba mẹ mình rồi.
Nhà ba mẹ anh ở là do anh mua cho ông bà, rất rộng rãi, phòng khách rộng nhất, tiện để mấy đứa con cháu của ông bà tụ họp vui chơi.
Em trai, em gái của anh cũng đã trở về, bởi vì họ đều sinh con gái nên con anh rất được yêu thương, vừa về là đã bị ông nội, bà nội ôm, cô chú đùa vui, mấy cô em họ lôi kéo, náo nhiệt vô cùng.
Anh đứng trên sân thượng, nghe Thẩm An Ninh cười nói “Em về nhà rồi”, trong lòng cũng rất vui sướng.
Y Lâm cách cửa kính, xa xa mà nhìn anh, từ vẻ mặt của anh liền nhạy cảm phát hiện ra đây không phải điện thoại của khách hàng hay bạn bè bình thường. Bọn họ kết hôn nhiều năm như vậy, cô chưa từng thấy anh cười dịu dàng thế bao giờ, tự dưng trong lòng bừng lửa giận. Nếu đó không phải bồ nhí gọi đến, anh sao lại cười dịu dàng đến vậy?
Chờ Cao Kiến Quân nói chuyện điện thoại xong, cô lập tức cười nói: “Kiến Quân, Kiến Quốc có ý bảo mỗi người chúng ta nấu một món, để ba mẹ nếm thử tay nghề con cái làm.”
“Được thôi.” Cao Kiến Quân buông điện thoại, xắn tay áo. “Vậy không phải quá dễ sao? Để anh làm mấy món luôn cho, những người khác làm một món là được. Kiến Tân thì thôi đi, món mày làm chưa chắc mày dám ăn ấy chứ?”
Anh vừa dứt lời, cả nhà đều cười rộ lên. Em gái Cao Kiến Tân của anh cũng cười: “Anh hai ơi là anh hai, sắp qua năm mới rồi, anh cũng phải chừa cho em mặt mũi với chứ.”
Em rể anh cũng ở một bên gật đầu cười: “Anh hai nói rất đúng, em ở nhà cũng không dám để cô ấy vào bếp, sợ bị cô ấy độc chết.”
Cháu gái của anh ngồi trong lòng bà ngoại cũng khờ dại nói: “Mẹ nấu rất khó ăn, con muốn ăn đồ cậu hai nấu thôi.”
Cao Kiến Quân hài lòng gật đầu: “Được thôi, tiểu công chúa muốn ăn, vậy cậu nấu cho con ăn.”
Trong tiếng cười vui vẻ của cả nhà, anh đi vào bếp.
Y Lâm nhân cơ hội cầm lấy điện thoại di động của anh, nhớ kỹ dãy số vừa gọi đến, sau đó dường như không có việc vào bếp hỗ trợ.
Hôm nay là giao thừa, Cao Kiến Quân cũng không dự định lạnh nhạt với cô, tránh mất vui, khiến cả nhà không thoải mái. Anh chỉ gọi Y Lâm hỗ trợ lột tỏi, còn mình thì nhanh tay nhanh chân làm món ăn.
Y Lâm thản nhiên hỗ trợ, thuận miệng nói: “Đêm nay chúng ta ở đây đi, để ba mẹ chơi với Thiên Thiên.”
Cao Kiến Quân vừa xắt rau, bắt bếp, đổ dầu vào chảo rồi thờ ơ đáp lại: “Được thôi, dù sao trước tới giờ, chúng ta cũng cần chơi mạt chược với ba mẹ, cùng nhau đón giao thừa.”
Y Lâm thấy anh vừa mở miệng đã tận lực nói rõ sẽ không ngủ chung với mình, tức giận trong lòng càng ngày càng lớn. Nhưng cô hiểu, nếu phát hỏa lúc này chỉ sợ chẳng thể cứu được điều gì, vì vậy cố mà nhẫn nại, làm ra vẻ hiền lành, không hề yêu cầu Cao Kiến Quân làm gì.
Bữa cơm đoàn viên này ăn rất vui vẻ, em trai, em dâu, em gái, em rể của Cao Kiến Quân đều còn trẻ, chơi rất vui vẻ, đấu võ mồm với nhau ầm ĩ làm hai ông bà cũng cười toe tóet, cháu nội cháu ngoại thì ngây thơ khờ dại, nói ra lời nào lời nấy đều làm cho ông bà cười nghiêng ngửa. Cao Kiến Quân rất hưởng thụ thời khắc vui sướng nấy, điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là Thẩm An Ninh không có bên anh lúc này.
Tiết mục truyền thống sau khi ăn xong là xem văn nghệ Tết, Cao Kiến Quân cùng em trai, em rể đối với loại tiết mục này không có hứng thú, họ ngồi ở sofa chơi đấu địa chủ, Y Lâm liền cùng em dâu, em gái anh vừa ăn hạt dưa vừa xem TV. Ba đứa trẻ thì thì cầm lá bài chơi trò tự phát minh.
Bầu không khí vẫn rất tốt, trên mặt mỗi người đều mang theo dáng cười thật tình, tâm tình vui vẻ dễ chịu mà lúc xã giao với khách hàng không thể có được.
Sắp đến giờ, bên ngoài tiếng pháo rít rít, pháo hoa đùng đùng, bọn nhỏ cầm pháo hoa, hoan hô chạy lên sân thượng, mấy người lớn cũng vội vàng đi theo.
Trong lúc nhất thời mùi thuốc pháo hoa tràn ngập, tiếng pháo bùm bùm xen lẫn tiếng cười, dường như toàn bộ thế giới đều vui chung với nhau.
Đồng hồ báo thức vừa chỉ hướng giờ, điện thoại di động Cao Kiến Quân liền vang lên.
Ngoại trừ Y Lâm luôn luôn canh chừng ra, không ai nghe được tiếng di động. Y Lâm đi tới ngăn tủ, nhìn màn hình điện thoại di động, dãy số biểu hiện là số hồi nãy đã gọi. Cô do dự bất định, không tiếp.
Điện thoại di động reo rất lâu mới ngừng. Y Lâm đợi một hồi, thấy đối phương không có gọi lại, trong lòng có chút kích động, cầm điện thoại, gọi lại.
Thẩm An Ninh vừa nhìn ba mẹ mình đốt pháo vừa cầm di động, cậu nhìn thấy Cao Kiến Quân gọi điện lại, liền cao hứng nghe ngay, kêu lên vui vẻ: “Kiến Quân, Kiến Quân, chúc anh năm mới vui vẻ, làm ăn thịnh vượng, phát tài thành triệu phú, ha ha ha ha.”
Cậu nói rất nhanh, giọng vừa nghe liền biết ngay là một cậu thanh niên, lời nói không hề có chút ám muội, tựa như bạn bè trêu chọc lẫn nhau. Y Lâm cảm thấy bất ngờ, nhất thời nghĩ mình đã làm việc lỗ mãng. Cô cũng là dân làm ăn lâu năm, không hề hoảng loạn, nhanh chóng điều chỉnh tâm tính, vốn là dự định bắt kẻ thông , giờ liền đổi thành vợ hiền, ôn hòa cười nói: “Xin lỗi, Kiến Quân ở bên ngoài đốt pháo, nghe không được tiếng chuông. Cậu là ai vậy?”
“A….” Thẩm An Ninh nhất thời choáng váng, trong đầu trống rỗng, cứng cả họng: “Là…. tôi….tôi là….bạn… anh ấy…”
“À, vậy cậu chờ chút, tôi đưa điện thoại ngay.” Y Lâm nói xong, liền đem điện thoại lên sân thượng, đưa cho Cao Kiến Quân.
Cao Kiến Quân tưởng là Hàn Vệ Quốc gọi, liền không vội vã, giúp con trai Cao Thiên Hoa châm ngòi pháo xong mới gọi lại.
Y Lâm nhìn hành động của anh không như vội vàng nghe máy, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, cười thầm bản thân thần kinh quá nhạy cảm, may là không có làm gì quá đáng.
“Alo.” Cao Kiến Quân đi vào trong phòng, đóng cửa sân thượng, tiếng động lớn bên ngoài mới giảm bớt, có thể nghe được tiếng trong điện thoại.
Thẩm An Ninh thấp thỏm bất an: “Kiến Quân, em … gọi lộn số rồi sao?”
Cao Kiến Quân nhất thời choáng váng, quay phắt người sang Y Lâm ở trên sân thượng, trong lòng trào lên lửa giận. Anh ghét nhất người khác nghe điện thoại mình, nhất là Y Lâm, cái loại tiếp điện thoại mang theo điều tra, xem xét này khiến anh căm thù đến tận xương tuỷ. Y Lâm cũng từng quậy tưng bừng vài lần, thấy anh một bước cũng không nhường, hai năm nay cũng không tiếp điện thoại như thế nữa. Dù anh không rảnh nghe điện nhưng cũng sẽ thường xuyên kiểm tra, một ngày mà người ta chưa gọi lại anh sẽ tự gọi, không bao giờ để hỏng việc. Không nghĩ tới tối nay khó có được một lần Thẩm An Ninh gọi cho anh, lại bị Y Lâm nghe. Anh quá hiểu Y Lâm, cô nhất định là cố ý mới làm thế.
“Kiến Quân?” Thẩm An Ninh không nghe đáp lời, nhất thời nóng nảy. “Em làm sai rồi sao?”
“Không, không có, An Ninh, em không sai.” Cao Kiến Quân vội vã cười an ủi cậu. “Nếu như em không gọi tới, anh cũng sẽ gọi cho em. Đã qua năm mới rồi, anh chúc em mỗi ngày vui vẻ, mãi mãi trẻ trung xinh đẹp. Còn nữa, anh muốn nói với em, anh yêu em.”
Thẩm An Ninh cao hứng bừng bừng tựa như bay lên chín tầng mây, lo lắng vừa rồi liền quăng ra xa dặm. Cậu đưa lưng về phía ba mẹ, nhẹ nhàng mà nói: “Kiến Quân, em cũng yêu anh, vẫn luôn yêu anh.”
“Anh cũng vậy.” Cao Kiến Quân cười ôn nhu, thanh âm hồn hậu, tựa như rượu nguyên chất, say lòng người.
Hai người nghe tiếng pháo nổ trong điện thoại, tựa như đối phương đang ở ngay bên cạnh mình, vui sướng vô cùng.
Y Lâm nghe không được Cao Kiến Quân đang nói cái gì, chỉ có thể nhìn biểu tình trên mặt anh, cô không khỏi nghi hoặc nhíu mày.
Rõ ràng là do một cậu thanh niên gọi tới, Cao Kiến Quân vì sao lại có biểu tình như đang yêu đương thế kia? Hay mình hoa mắt rồi? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra đây?
END
Mục lục