Sóng ngầm cuồn cuộn giữa hai vợ chồng Cao Kiến Quân dù mãnh liệt nhưng người ngoài lại chưa nhìn ra.
Tết này, Y Lâm tỏ ra rất nhiệt tình với gia đình Cao Kiến Quân, qua đêm ở tới mùng một cũng không chịu về nhà, còn đề nghị cả nhà đi Lệ Giang chơi, cô bỏ tiền.
Cao Kiến Quân nhìn cách làm của cô, chỉ nhíu mày.
Ba mẹ Cao Kiến Quân kinh nghiệm phong phú, thấy biểu hiện của Y Lâm như vậy đều đoán rằng hôn nhân của bọn họ xảy ra vấn đề. Thế nhưng, con trai đã hơn tuổi rồi, lại là ông chủ công ty lớn, chỉ cần nó không chủ động mở miệng, bọn họ cũng sẽ không hỏi. Thẳng thắn mà nói, những hành động trước đây của cô dâu trưởng này cũng không khiến họ thương yêu mà đứng ra bảo vệ được, như vậy, chuyện của ai người đó tự giải quyết.
Ban đêm, không cần đón giao thừa nữa, ba đứa nhỏ bị ba mẹ bắt đi ngủ. Em trai cùng em rể Cao Kiến Quân đem theo đĩa phim “Band of Brothers” () ra xem, lúc này ai cũng nhiệt huyết sôi trào. Hai ông bà già rồi không có hứng thú xem phim này, vào phòng ngủ xem tiết mục khác. Cao Kiến Quân đi lên sân thượng, hít vào không khí lành lạnh trời xuân, nhìn về phía xa xăm.
Tuy rằng không náo nhiệt như hôm qua nhưng lâu lâu vẫn còn nghe tiếng pháo nổ đì đùng, thỉnh thoảng có pháo hoa rít trời bay lên đêm tối, nở rộ tuyệt đẹp.
Cao Kiến Quân ngẩng đầu nhìn pháo hoa chợt lóe trên cao, trong lòng nhớ lại gương mặt cười vui tuấn tú nào đó.
Đang ngẩn ngơ, tiếng cha Kiến Quân bỗng nhiên ở sau người vang lên: “Kiến Quân, sao lại đứng ở đây? Lạnh lắm, coi chừng cảm.”
Cao Kiến Quân quay đầu lại cười cười, nhanh chóng theo ba vào nhà, trong miệng oán giận: “Ba à, sao ba mặc phong phanh vậy? Con chỉ coi pháo hoa thôi mà, đâu phải lúc nào cũng thấy.”
Ba Cao ôn hòa cười nói: “Mày đúng là không lớn chút nào.”
Cao Kiến Quân cũng cười: “Trễ quá rồi, ba, ba đi ngủ trước đi.”
“Hôm nay thức dậy trễ, còn chưa buồn ngủ.” Ba Cao hiền lành cười, rất hiểu anh. “Nếu không, ba con mình chơi cờ.”
Ba Cao thích cờ tướng, Cao Kiến Quân từ nhỏ mưa dầm thấm đất, kỳ nghệ cũng không tồi, liền đỡ ba mình ngồi xuống, lấy bàn cờ ra, cùng chơi với ông.
Chỗ bọn họ ngồi cách xa em trai, em rể xem phim khá xa, tiếng nói cũng thấp, hai người kia không nghe được.
Dọn xong bàn cờ, ba Cao đi trước, hạ con pháo, chậm rãi hỏi: “Kiến Quân, mày cùng Y Lâm có chuyện gì sao?”
Cao Kiến Quân thượng con mã, lơ đãng nói: “Dạ, con muốn ly hôn.”
Ba Cao vững vàng nước cờ, thanh âm không nhanh không chậm: “Kiến Quân à, ba có đứa con, mày là thằng ổn trọng nhất, cũng là thằng có chủ kiến nhất. Mày quyết định chuyện gì, đương nhiên có đạo lý của riêng mày, ba chỉ nghĩ, tụi mày kết hôn đã nhiều năm như vậy rồi, Thiên Thiên cũng mới tuổi, có mâu thuẫn gì thì nói với nhau không được hay sao? Có thể hòa giải thì hòa giải đi. Ly hôn là chuyện tổn thương mọi người, có thể miễn thì miễn.”
Cao Kiến Quân binh tới thì đỡ, nước tới lấp đất, một tay ra nước cờ ổn thỏa, có định liệu trước. Anh bình tĩnh: “Ba à, những gì ba nói trước đây con cũng đã làm rất nhiều lần rồi. Thế nhưng, đã đến nước này, hôn nhân đã không còn giá trị tồn tại nữa rồi, cần gì ép uổng nhau như thế? Con nếu đã quyết định, tuyệt đối không thay đổi. Lúc ly hôn, con sẽ không bạc đãi Y Lâm. Cô ấy hiện tại còn trẻ, còn có thể kiếm người khác, có cuộc sống hạnh phúc.”
“Nói là nói như vậy.” Ba Cao thở dài. “Tao thấy biểu hiện Y Lâm ở cái Tết này nói rõ là muốn níu kéo, sợ là nó không chịu ly hôn đúng không?”
Cao Kiến Quân mỉm cười: “Là cô ấy từng bước từng bước đẩy con ra, hiện tại thấy tình thế sắp không khống chế được lại muốn kéo con về. Con cũng không phải con búp bê muốn đẩy là đẩy, muốn kéo là kéo. Có một số việc, làm sai rồi, không thể cứu nổi.”
Ba Cao trầm mặc chốc lát, nhẹ nhàng mà gật đầu, trịnh trọng nói: “Hai đứa mày cũng không nhỏ, chuyện mình thì tự mình quyết định, tao với mẹ mày già rồi, không can thiệp. Nhưng, tao với mẹ mày đều chỉ có một yêu cầu, đừng có ảnh hưởng gì đến Thiên Thiên.”
“Đó là đương nhiên.” Cao Kiến Quân vội vã bảo chứng. “Nó là con của con, con cũng rất thương nó, nhất định sẽ không làm nó tổn thương.”
Ba Cao liền không hề nói lại chuyện này nữa, đem toàn lực vào bàn cờ.
Cha con hai người chơi ba bàn, Cao Kiến Quân liền thu hồi bàn cờ, ép ba mình trở về đi ngủ.
Y Lâm đi ra nhìn xung quanh vài lần, thấy anh không buồn ngủ. Trước mặt em chồng cũng không dám biểu hiện gì, tâm tình có chút phiền muộn.
Cao Kiến Quân làm sao không biết dụng ý của cô, nhưng vẫn ngồi ỳ ra sofa xem đĩa. Cho dù em của anh với em rể thực sự hết coi phim nổi, tất cả đều về phòng ngủ, anh cũng nằm ở sofa coi phim, dần dần, ngủ luôn ở sofa.
Ở nhà ba mẹ chừng hai ngày, lại về nhà ba mẹ Y Lâm chơi một ngày, sau đó mấy người bạn Cao Kiến Quân tới chơi, rủ nhau đi du lịch. Thực ra dù đi tới đâu, hoạt động của bọn họ đều là tới đó thưởng thức phong cảnh, chơi mạt chược, đấu địa chủ. Thời gian cứ như thế trôi, Cao Kiến Quân cảm thấy không thể chịu được nữa, lại chỉ có thể rút chút thời gian gọi cho Thẩm An Ninh, ngoài ra không thể làm gì.
Thật vất vả, hạt dưa, kẹo trong nhà cũng ăn hết, Tết cuối cùng cũng qua, Cao Kiến Quân thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đi làm.
Thẩm An Ninh mùng đã lên xe đường dài trở về.
———————–
Chân Mạch nhìn cậu tay xách nách mang bao lớn bao nhỏ vào cửa, không khỏi cười nói: “Cậu định dọn nhà à?”
“Dọn gì chứ? Ba mẹ tặng cho cậu đó: Lạp xưởng, thịt khô, trứng luộc trong nước trà, còn có rất nhiều thứ, đều là tự tay làm cả, ăn ngon hơn bên ngoài bán, để cậu nếm thử đó.” Thẩm An Ninh đem đồ để trên mặt đất rồi ngã ra thảm trên đất, giả vờ sức cùng lực kiệt: “Ôi chao, mệt chết rồi.”
Chân Mạch cười cười ngồi xổm xuống, dùng tay vò đầu cậu, sau đó liền đi mở đám túi, lấy đồ ra, phân loại bỏ vào tủ lạnh, tủ bát.
Thẩm An Ninh nhìn hắn bận rộn, cả tiếng nói: “Ba mẹ tớ nhắc tới cậu hoài, nói cậu nên theo tớ cùng về, còn oán giận tớ không chịu mang cậu về ăn Tết. Hơn nữa, ba mẹ đều coi cậu như con, thế mà cậu lại khách khí với họ như vậy.”
Chân Mạch cười nói: “Cũng không phải khách khí, năm nay hơi lười, không muốn nhúc nhích, cho nên không về, sau này đi, sau này có thời gian nhất định đi về thăm hai bác.”
“Ừ, tớ cũng nói vậy.” Thẩm An Ninh ngửa mặt, thống thống khoái khoái dang tay dang chân, hì hì cười. “Ăn Tết cũng mệt quá, cô dì chú thím gì cũng phải đi chúc Tết từng nhà cả.”
Chân Mạch sắp xếp xong mọi thứ, bưng chén trà, cười: “Nhận tiền lì xì tới mỏi tay rồi hả?”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Thẩm An Ninh lăn một vòng rồi đứng lên, lấy từ ba lô ra một bao lì xì, đưa cho Chân Mạch: “Ba mẹ đưa cho cậu.”
Nụ cười Chân Mạch nhạt dần, vành mắt đỏ lên, vội vã cúi đầu che giấu, sau một lát mới khôi phục bình tĩnh, cười nói: “Tớ còn chưa chúc Tết, hai bác đã cho tiền lì xì rồi.”
“Đêm ngày , cậu không phải đã gọi điện chúc rồi sao?” Thẩm An Ninh cười hì hì đem tiền lì xì nhét vào trong tay hắn: “Cầm đi, cầm đi, còn khách khí cái gì?”
Chân Mạch nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu, liền nhận tiền lì xì rồi đưa ly trà cho cậu: “Uống trà nóng đi, bên ngoài còn lạnh phải không?”
“Cũng không lạnh lắm.” Thẩm An Ninh đang cầm chén trà, cười tủm tỉm rồi uống, dáng dấp hài lòng cực kỳ.
Chân Mạch vào phòng ngủ, để tiền lì xì vào ngăn kéo rồi mới hỏi: “Đói bụng chưa?”
“Hơi hơi rồi, đi ra ngoài ăn thôi.” Thẩm An Ninh hăng hái bừng bừng. “Tớ muốn ăn lẩu.”
Chân Mạch cười nói” “Được rồi, hôm nay tớ mời, cậu cứ ăn thỏa thích.”
Thẩm An Ninh hoan hô một tiếng, chụp lấy Chân Mạch, vọt ra cửa ngay.
END
Mục lục
() Band of Brothers: là một loạt phim truyền hình nói về những người lính ở Sư đoàn lính dù , đại đội Easy của Mĩ trong Thế chiến thứ , từ cuộc đổ bộ bằng dù xuống Normandy, Pháp, chiến dịch Market Garden đến những trận đánh ở Bastogne và kết thúc cuộc chiến ở Đức. Bộ phim được sản xuất dựa trên cuốn sách nổi tiếng cùng tên của Stephen Ambrose. Phim trình chiếu lần đâu vào năm và được phát lại nhiều lần từ đó đến nay.