Xuân Thụ Mộ Vân

chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG

Sáng sớm thức dậy trước tiên là thả mấy con gà đã có thể đẻ trứng ra ngoài kiếm ăn, sau đó đi dạo một vòng ở chợ rau, mua những thực phẩm cần thiết cho bữa sáng, suốt đường chào hỏi người trên phố rồi trở về huyện nha, ở trước cửa ngồi nghe hai vị nha dịch đang làm việc tám chuyện hồi lâu, mới nhấc sọt rau đến nhà bếp.

Sau khi ra khỏi nhà bếp, bắt đầu một ngày quét dọc tuần tự theo thường lệ.

Quét dọn được một nửa, người bán rau quen thuộc đưa tới số lớn rau khác nữa, đại nương nấu cơm cũng đã đến.

Khi đợi Nam Ca Nhi đem rau tươi mới hôm nay dọn vào kho cất trong nhà bếp, đại nương bắt đầu dùng mớ đồ mua hồi sáng làm cơm.

Trong lúc chuyển rau, lại nghe người bán rau tán chuyện đủ mọi nhà.

Đợi sau khi dọn rau hết, đưa người ra ngoài cửa, suốt đường vẫn có thể nghe được đủ chuyện bát quái.

Trở về tùy tiện làm nốt công việc quét dọn, rồi ăn cơm.

Vứt bỏ dụng cụ quét tước, xông vào nhà cơm.

Bổ khoái đi tuần về và các nha dịch đã tập trung hết tại nhà cơm, tay cầm chén lớn, ăn rất ngon miệng.

Lại tiếp tục đáp lại vô số lời chào hỏi và vô số lời bắt chuyện, vòng tới chỗ đại nương lấy cơm.

Đại nương đã chuẩn bị sẵn bữa ăn yêu thương đặc chế rồi____

Đa phần là thịt sẽ lớn hơn người khác, rau sẽ có màu sắc tươi đẹp mắt hơn người khác, cơm sẽ nhiều mà mềm hơn người khác…..

Bưng cơm, đi vòng lại.

Hưởng ứng lời gọi của mọi người, tùy tiện tìm một cái bàn ngồi xuống ăn.

Lại lần nữa nghe được những vị bổ khoái vẻ ngoài thì uy phong không gì sánh nổi giờ lại như phụ nữ miệng rộng tám chuyện tám quái…..

Thỉnh thoảng, “bát quái vương” ____ cũng chính là sư gia tiên sinh cũng sẽ được Mạc Thụ thả về ăn cơm.

Thế là phong trào bát quái trong nhà cơm càng bùng phát mãnh liệt….

Thật ra, sư gia tiên sinh lớn lên cũng có tướng mạo kiện tráng, dáng vẻ đường đường, mi mục anh tuấn, anh võ phi phàm.

Nhưng mà, chính là nam nhân nhìn thì rất uy mãnh dương cương như vậy, bình thường lại yêu thích nhất là tám chuyện bát quái!

Một khi hắn đã nói tới chuyện bát quái trong thành, thì sẽ biến thành loại muốn có bao nhiêu dung tục sẽ có bấy nhiêu dung tục…..

Ăn cơm sáng xong, Nam Ca Nhi ra ngoài dạo một vòng, để tiêu cơm.

Thỉnh thoảng cũng có thể nhìn thấy huyện lệnh đại nhân tuần du____

Bình thường hễ thấy Nam Ca Nhi ủ tay trong ống tay áo đi dạo trên đường, Mạc Thụ tiên sinh luôn sẽ mang ánh mắt phát sáng đi tới.

……Thế là, Nam Ca Nhi sẽ rất tự giác đem các loại đồ ngọt mà mình dự định dùng làm đồ ăn vặt ra cống…..

Ăn xong điểm tâm của Nam Ca Nhi, Mạc Thụ tiên sinh chiếu theo thường lệ vứt lại một câu cảm khái vô dụng, tiếp tục bận rộn việc của mình…..

Thế là, Nam Ca Nhi buồn chán ngay cả đồ ăn vặt cũng không còn nữa, chỉ đành quay về….

Trên đường gặp được vô số tiểu hài vẫn chưa tới tuổi đi học ngồi xổm bên đường, có đứa sẽ hỏi Nam Ca Nhi thích ăn gì, có đứa sẽ mời Nam Ca Nhi nhập bọn cùng chơi, có đứa…..

Đem kẹo đường trong tay, lấy vẻ mặt đồng tình đáng thương đưa cho y…..

Nam Ca Nhi thật sự đáng thương, vừa rồi hỏi y có cái gì để ăn không, y ngay cả kẹo đường cũng không có…..

Người của nha môn thật sự là nghèo đến đáng thương….

Nam Ca Nhi cầm trong tay đủ loại đồ chơi tạp nham, các loại đồ ăn vặt, vẻ mặt đen thui chào tạm biệt đám tiểu quỷ, phía sau vẫn còn đeo theo một đám tiểu bất điểm (cách gọi yêu thương đối với trẻ nhỏ) muốn chơi cùng y.

Đám tiểu quỷ vừa đi theo, vừa nói với y ai hôm nay lại đập vỡ thứ gì đó, ai lại bị đánh vào mông, ai lại tè dầm…..

Trở về nha môn, như cũ đem mớ đồ trong tay nhét cho người làm sổ sách, nói cho hắn biết chủ nhân của những thứ này là ai, để hắn buổi tối ‘tan ca’, sẽ đem đồ trả về.

Sau đó khi trở vào vườn, một chút cũng không ngạc nhiên nhìn thấy đại nương nhà bếp trước khi về nhà quét dọn lại một lần những nơi mà y đã ‘quét dọn’ qua.

Không còn cách nào, làm mấy chuyện trong nhà này, y thật sự là không có sở trường.

Cho dù y đã ở đây làm công việc này được nửa năm rồi, thâm niên cũng không có chút xíu trợ giúp nào.

Thế là lại ra cửa.

Ngoài cửa có một đám hài tử đang chờ, có đứa cưỡi trên tượng sư tử đá trước cửa, có đứa đang moi quả cầu đá trong miệng sư tử, có đứa ngồi xổm trên bệ cửa nha môn cùng mấy đứa khác săm soi đàn kiến bận rộn không biết là đang nói cái gì, còn có vài đứa la hét náo loạn đuổi bắt nhau, còn có đứa ở chân kẹp cây trúc, cưỡi trên cây trúc, băng từ đầu này sang đầu kia.

Còn có…..

Quấn lấy nha dịch đầu đầy hắc tuyến không ngừng hỏi những vấn đề kỳ lạ và non nớt.

Thấy Nam Ca Nhi đi ra, nha dịch thở phào một hơi, đám tiểu hài tử lập tức nhào tới, vây quanh y:

“Nam Ca Nhi, hôm nay kể truyền kỳ gì?”

“Nam Ca Nhi, A Mao ca hôm nay không thể đến rồi, ta đến trường thì thấy tiên sinh ở đó phạt hắn chép phạt đó.”

“Nam Ca Nhi, nói cho ngươi biết a, Tiểu Nha hôm qua đi nhà xí bị tê chân té xuống, ha ha, thúi lắm thúi lắm a!”

“Oa oa oa oa, Tiểu Nha là xú nha đầu a ha ha ha.”

“Đánh ngươi, đánh ngươi, Lai Phúc ngươi hôm qua bị ngỗng ở nhà cẩu đản đuổi chạy hết nửa con đường, còn dám ức hiếp Tiểu Nha của chúng ta.”

“Ô, Lai Phúc là đồ xấu xa, ta sẽ nói với nương ngươi….”

“Nam Ca Nhi, bánh nướng này cho ngươi, nương ta nói ngươi gầy quá rồi.”

“Nam Ca Nhi, con dế này của ta rất lợi hại, con của Tiểu Đầu cũng không lợi hại bằng nó nga.”

“Nói bậy, con Hắc Đầu Tướng Quân của ta mới lợi hại nhất!”

“Rõ ràng là Hắc Đầu Tướng Quân bị Kim Đỗ Tướng Quân của ta cắn thành tướng quân thọt chân, ha ha….”

“Ngươi, coi ta đánh ngươi này!”

“Dám đánh ta!”

Không đến một khắc, trước mắt liền xuất hiện ba bốn đám nhóc xúm lại đánh nhau một cách kỳ quái…..

Nam Ca Nhi co giật khóe môi, “Đừng ồn nữa, còn ồn nữa hôm nay ta sẽ không kể chuyện.” Đáng thương là giọng nói không đủ lớn của y đối với đám trẻ ồn ào náo động này không có bất cứ ảnh hưởng gì.

“Nam Ca Nhi bảo các ngươi đừng ồn nữa, còn ồn thì sẽ không kể truyện.” Tự nhiên sẽ có đồng sự tốt bụng làm máy khuếch âm.

“Xuỵt xuỵt, đừng ồn nữa, đừng ồn nữa.”

“Hôm khác ta xử lý ngươi.”

“Ngươi đợi đó.”

Náo thêm một lúc, đám tiểu bất điểm đánh nhau cãi lộn sứt đầu đó cuối cùng mới chấm dứt chiến tranh.

“Hiện tại tới dưới đại thụ chơi, không cho phép đánh nhau, đợi người ở trường về rồi chúng ta mới kể chuyện.” Nam Ca Nhi giơ tay, chỉ hướng đại thụ.

Từ một buổi chiều nào đó ra ngoài mua đồ xách tới mức cổ tay cũng muốn rơi ra còn phải trả lời những vấn đề kỳ dị đủ kiểu của những gia hỏa này, Nam Ca Nhi bị làm phiền tới không chịu nổi, đành hứa sẽ kể chuyện cho chúng nghe, chúng liền không đi chỗ khác chơi nữa mà cứ luôn ở trước cửa nha môn cản đường mình đi, chuyện cứ thế phát triển đến mức không thể xử lý.

Mỗi ngày Nam Ca Nhi ra ngoài đi loanh quanh cho tiêu cơm, sau lưng đều có có một cái đuôi thật dài.

Huyện thành lớn như thế, cư nhiên lại không có một tiên sinh kể chuyện, mọi người đến trà lâu cũng chỉ dựa vào chuyện bát quái giết thời gian, hiện tại Nam Ca Nhi trước khi xuyên việt là một thanh niên đại học được tiếp thu sự khai sáng từ đủ các loại chuyện cực phẩm, truyền kỳ và các tác phẩm văn học trên mạng quả thật chính là do trời cao vì muốn thỏa mãn nhu cầu thiết lập cuộc sống tinh thần văn minh của dân chúng Quảng Điền huyện mà đưa y trôi dạt tới đây!

Mới đầu y không suy nghĩ đến lợi và hại trong đó, trước chỉ là kể một lần cho đám tiểu quỷ nô đùa trước cửa huyện nha, không ngờ buổi chiều khi tan lớp, những hài đồng tới tuổi đi học đó lại ngồi xổm canh chừng trước cửa nha môn, yêu cầu y phải kể lại một lần nữa, nếu không thì không chịu về nhà ăn cơm, còn nói nếu như Nam Ca Nhi không kể cho bọn chúng nghe thì đó chính là bất công này nọ…..

Cho nên Nam Ca Nhi đã học được thông minh hiện tại luôn chọn lúc trường học ra về mà kể chuyện, như vậy mỗi ngày chỉ cần kể một lần.

Giờ mùi, đám hài tử tan học trở về, người trước cửa nha môn dần đông lên.

Tốp hài đồng đến cửa nha môn từ trước không ngừng kêu gọi thân nhân huynh trưởng vừa tan học về: “Ca, bên này nè, qua bên này nghe rõ hơn.”

“A nương, nhanh lên, Nam Ca Nhi sắp kể truyền kỳ rồi, bánh trứng gà của ta có mang tới không.”

Còn thêm những người trẻ tuổi chờ sẵn ở đó để lấy lòng người trong tim.

“Tiểu Thúy, qua bên ta này, bên này tốt nhất, lại có thể nghe rõ ràng, ta còn mang theo quế hoa cao cho ngươi.”

“A Châu, nhanh lên, bên này tốt này! Ta từ sớm đã đến giành chỗ rồi.”

Còn có những lão nhân ở nhà rảnh rỗi không có gì làm.

“Trụ tử a, nhanh sang bên này, bụng chắc đói rồi đi, nãi nãi có chiên bánh cho ngươi, chúng ta vừa ăn vừa nghe.”

“Lai Căn à, nghỉ chút đi, nghe vài câu rồi lại xuống ruộng.”

……..

Vô luận là nhìn thấy bao nhiêu lần, ta vẫn không thể nào thích ứng được tình cảnh này.

Nam Ca Nhi ngồi trước cửa nha môn, nhìn đám đông đang náo nhiệt dưới táng cây.

Cảnh tượng giống như có đoàn diễn kịch mở màn này rốt cuộc là sao đây?

Ba ngày trước, chỉ có tiểu hài tử tới đây nghe, ngày thứ tư, có người qua đường ngồi xổm nghe kể hết chuyện, ngày thứ năm đám đông nhiều hơn một chút….

Cuối cùng, liên tục gia tăng, mỗi lần trước khi Nam Ca Nhi ‘lên sân khấu’, cảnh tượng nhộn nhịp này đã trở thành một màn quen thuộc.

“Bánh dày vừa ngọt vừa đỡ đói đây ~”

“Trà giải khát, uống một hớp yên tâm nghe Nam Ca Nhi kể truyền kỳ đây ~”

“Bánh mè thơm phưn phức đây ~”

“Hạt rang đậu rang đậu chiên đây ~”

“Mứt ngọt thơm, ngọt đến tận tâm can đây ~”

Đủ loại tiểu thương cũng đến….

Nam Ca Nhi không nói nên lời….

Nếu như chiếu theo tuổi tác của thân thể hiện tại này, bản thân sắp sửa tròn hai mươi, mười sáu năm quá khứ, y hoàn toàn không có tự giác của một người xuyên việt, vì ở nơi cung điện người ăn người đó, bất cứ tâm tư vui nhộn nào cũng có thể dẫn đến bản thân tan xương nát cốt, chỉ cần một tuần, nhìn những thị nữ hầu hạ mình chỉ trong một câu nói mà toàn bộ bị trảm sát, y đã hiểu rõ bản thân rốt cuộc nên làm cái gì, nên làm sao mới có thể sống tiếp.

Tri thức của thế giới nguyên lai kia đối với y không có một chút tác dụng nào.

Nhưng mà, hiện tại ở Quảng Điền huyện này, y phải bày sạp trà kiếm tiền lấp bụng, làm việc nhà giặt giũ dọn dẹp vệ sinh, còn phải….

Kể chuyện!

…….

Ta cuối cùng hưởng thụ được phúc lợi mà người xuyên việt nên có?

Mọi người ‘hâm mộ’ đợi ta lên sân khấu….

Này, ta là khỉ sao!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio