CHƯƠNG
Đối với chuyện mình cư nhiên cứ lý lẽ thỏa đáng như vậy mà sống tiếp ở Quảng Điền huyện này, Nam Ca Nhi biểu thị bản thân cũng cảm thấy có hơi chút kỳ quái xảo diệu.
Mới đầu là nghĩ thế nào?
Bị thương, thì nghĩ chờ thương khỏi.
Dưỡng thương khỏi rồi, thì nghĩ muốn có cơm ăn.
Có cơm ăn rồi, thì nghĩ muốn cải thiện thực phẩm một chút.
Thực phẩm đuổi kịp mức sống của mọi người rồi, mới bắt đầu dụng công suy nghĩ viển vông.
Cho nên, y hiện tại đang vì thế mà cảm thấy kỳ quái.
….. Nhân loại thật kỳ quái, thân thể bị thương sẽ lành lại, ngay cả vết thương trên linh hồn, tựa hồ cũng theo vết thương trên thân thể lành lặn mà trở nên nhạt dần.
Y trước nay cũng không phải là người ghi thù gì, cho dù ở nơi vương cung đen tối lại nặng nề đó, cho dù y vì sinh tồn sử dụng vô số thủ đoạn dơ bẩn, nhưng về bản tính, y vẫn là một sinh viên năm hai vì một trận hỏa hoạn mà xuyên vào dị thế.
Điều này từ lúc bắt đầu đã được quyết định rồi.
Y từ lúc bắt đầu đã không phải là hài đồng vô tri cái gì cũng không biết, cá tính hiện tại cũng chỉ là kế tục của sinh viên năm hai đó, mà không phải giống những nhân loại bình thường khác dùng tư thái của một tờ giấy trắng mà bắt đầu nhân sinh.
Sau đó, y dùng sự từng trải, phương thức tư duy của một sinh viên năm hai trưởng thành thành Nam Ca Nhi hiện tại.
Tuy thân thể nhìn thì rất trẻ tuổi, nhưng trên thực tế, đã sống rất lâu rồi.
Sau ba năm giam cầm đó, y đã không giống như những người trẻ tuổi có chí hướng cao xa gì, cũng mất đi định hướng với tương lai, hoặc là, y vốn từ sớm đã mất đi cơ hội này.
Trong cái vỏ trẻ tuổi, là một trái tim già cỗi đã tê liệt.
Nhưng, rất kỳ diệu, theo những thứ trong huyện nha dần dần tăng lên, gà con biến thành gà mẹ, sau đó đẻ trứng, nở ra gà con, những con vịt con vàng được nuôi cũng sẽ vỗ cánh chạy lao vào dòng nước phát ra âm thanh cạp cạp.
Thức ăn trong kho của nha môn có một phần là do mình dự trữ, có một phần là do dân huyện cạnh đó đưa tới chất đầy cả căn phòng.
Khi xuất môn, người chào hỏi mình cũng càng ngày càng nhiều, thỉnh thoảng sẽ bị người ta cưỡng ép mang đi ăn cơm.
Khi cùng ăn cơm với sư gia và các nha dịch, luôn sẽ đem thứ mình không thích ăn ném vào bát của họ.
Sau khi kể chuyện xong, đám tiểu hài tử sẽ đem trái cây đồ ăn vặt tới lấy lòng, mọi người cũng sẽ cho một chút thức ăn.
Bình thường khi không có gì làm, các nữ nhân trong thành sẽ đến chủ động giúp đỡ may vá y phục giặt tẩy y phục.
Luôn là những ngày vô vị lại không có một chút quy luật, phiếm vị lại đơn điệu hỗn loạn thế này.
Nhưng lại là thứ mà mình trước giờ chưa từng được trải nghiệm.
Có lẽ, trước đây, khi mình còn là một sinh viên đơn thuần, cũng từng mỗi ngày trải qua những ngày bình thường như vậy, nhưng lúc này khi nghĩ tới, lại phát giác bản thân đó đã cách những sự vật này rất xa vời rồi.
Hiện tại, cư nhiên lại có thể tự nhiên mà lần nữa xâm nhập vào cuộc sống thế này như vậy.
Đơn thuần lại phức tạp, bận rộn lại bình an.
Nhất thời, y cũng không cách nào nhớ nổi rốt cuộc là tại sao lại bị những ngày tháng bình thường này tấn công.
Chỉ là khi cảm thấy và phát giác ra thì đã thành ra như vậy rồi, hồi tưởng lại thời gian nửa năm, nhưng hoàn toàn không có dấu vết gì, không có dấu vết nối tiếp nào có thể phát giác ra.
Y vẫn luôn muốn biết, tại sao bản thân lại bị xem là phạm nhân tống vào ngục, chịu đựng ngược đãi nhiều năm như thế.
Rõ ràng ta…..
Nhưng trải qua nửa năm bận rộn này, y phát hiện, khát vọng cường liệt trong lòng đã phai nhạt đi rất nhiều.
Cho nên nói, vết thương trên thân thể cũng sẽ cùng lành lặn với linh hồn sao?
Nhân loại, thật sự là một sinh vật bạc tình.
Chuyện bi thương, sẽ theo thời gian nhạt dần, kéo lành vết thương, những chuyện vui vẻ, cũng sẽ nhạt dần theo thời gian, quên lãng những điều tươi đẹp.
Xích lõa khi mới đến nhân gian này, sau đó khi chết đi, cái gì cũng không mang theo được.
Từ lúc bắt đầu không có một thứ gì biến thành lúc cuối cùng cũng không có một thứ gì.
Vừa được sinh ra đã cũng được tuyên cáo tư thế tử vong, mỗi lần qua thêm một ngày, thì sẽ càng gần cái chết một ngày.
Cho nên nói, con người sống, có ý nghĩa gì chứ?
Nhưng rõ ràng biết không có ý nghĩa gì đáng để tiếp tục, lại vẫn theo bản năng tiếp tục sống.
Thật sự là không tâm phế mà.
“Nam Ca Nhi, phát ngốc cái gì a, nhanh đến ăn thịt đi!” Từ ngoài cửa sảnh nha môn truyền tới tiếng gọi của mọi người.
Hôm nay là ngày đông chí, ở đây, đông chí là ngày lễ lớn, mọi người đều về nhà chuẩn bị đồ cúng thơm ngon, tất cả các cửa tiệm đã đóng cửa từ sớm, nha môn cũng cho nghỉ một ngày.
Hôm nay Mạc Thụ bọn họ từ sớm đã ra ngoài, còn chưa tới buổi trưa, cũng không biết từ chỗ nào mang về một con thú hoang rất lớn, hiện tại đóng cửa nha môn, mọi người ngồi vây quanh một đám lửa thật lớn để nướng con thú.
Nam Ca Nhi ngạc nhiên một chút, sau đó nhún vai___ ta đang vướng mắc cái gì đây?
Sống thì cứ sống thôi, chết thì chết thôi….
Chuyện này, không có quan hệ gì cả…..
Đi ra ngoài cửa sảnh, ngọn lửa giữa quảng trường cháy rừng rực, mấy thứ nội tạng nhỏ nước thì được đặt vào một cái thùng gỗ cách không xa, trong một cái chậu khác thì đựng máu, nha sai bổ khoái vẫn toàn bộ ở chỗ của sư gia, trong đó còn nhìn thấy vài nữ nhân____
Đại khái là gia quyến của bọn họ. Có người cầm cái đĩa, cũng có người cầm bối đao rạch trên người con thú, còn có người đang cầm bình rượu không biết đang lải nhải gì với người bên cạnh…..
Thấy Nam Ca Nhi đi ra, gia hỏa cầm bình rượu đó ôm bình rượu lắc lư lảo đảo đứng lên: “Nam Ca Nhi, đến uống rượu….”
Thấy bộ dáng say túy lúy của đối phương, Nam Ca Nhi bất giác co vào trong cửa nha môn.
Thấy động tác của Nam Ca Nhi, một phụ nhân mập mạp từ phía sau đi tới, vỗ lên người của người đó nói: “Ngươi tên ngu ngốc, Nam Ca Nhi thân thể yếu nhược như vậy, sao có thể uống rượu xếp lớp với ngươi!”
Người đó bất mãn quay đầu, rờ đầu nói: “Nương, đừng mãi đánh lên đầu ta, sẽ bị ngu đó.”
“…. Ngươi còn có thể ngu hơn được nữa sao?” Phụ nhân không hảo khí liếc xéo nhìn hắn, sau đó quay mặt cười nói với Nam Ca Nhi: “Nam Ca Nhi, đi qua bên này, đại nương và Tú Châu tỷ chọn phần thịt non mềm trên lưng con thú nướng cho ngươi, nhanh tới ăn đi.”
“Tú Châu, ngươi thật thiên vị!” Gia hỏa cầm bình rượu ở một bên cũng bắt đầu lải nhải.
Nữ tử giản dị tên là Tú Châu đó cười trừ, cũng không thèm để ý tới hắn, chỉ cười cười với Nam Ca Nhi.
Người khác cũng hô hô hoán hoán gọi Nam Ca Nhi qua chỗ họ cùng đùa.
Trên mặt Nam Ca Nhi có chút hắc tuyến.
Chuyện này cũng không phải nói y rất được nữ tử trong huyện này hoan nghênh.
Dù sao gương mặt bị rạch phá đến không còn nguyên trạng của mình bày ra trước mắt, mà cũng chẳng qua là một tạp dịch bé nhỏ trong huyện nha, thân thể cũng vô cùng không tốt, thật sự không có bất cứ chỗ nào thu hút phái nữ.
Mọi người sở dĩ không chút cố kỵ gọi mình qua như thế____ đại khái là vì căn bản không xem ta là nam nhân?
Cho dù biết ta là nam nhân, nhưng tính ra cũng không có bất cứ ý tứ mong đợi gì đối với ta đi.
Nghĩ rồi nghĩ, y vẫn sắn tay áo lên, đi qua.
Y nhìn thấy Mạc thụ và sư gia cũng bị năm sáu người vây quanh cười nói gì đó, bên chân bày một phần thịt đã được cắt xuống.
Rõ ràng là cách ăn thô lỗ lại tùy tiện, nhưng Mạc Thụ mỉm cười, một bộ thanh bào ngồi đó, lại có một vẻ thoát tục tiêu sái.
Mà gia sư đại khái đã uống không ít, dưới hơi rượu tiêm nhiễm, càng thể hiện rõ sự hào hùng liều lĩnh.
….. Đại khái không phải là ảo giác.
Mỗi người ở đây, vào lúc này, xem ra, đều không phải là người bình thường.
Bình thường đại khái là che giấu rất tốt, hoàn toàn nhìn không ra, nhưng vào lúc này, Nam Ca Nhi đi ngang qua những người đang uống rượu đó, rõ ràng cảm nhận được từ trong người bọn họ tản phát ra một loại…..
Khí tức thân kinh bách chiến mà lại nội liễm thâm trầm.
Người như vậy, bản thân y cũng từng gặp qua.
Những binh soái từng kinh qua trăm trận chiến tranh mà sống sót, sẽ tản phát ra ma lực thong dong lại nồng đậm như vậy.
Mạc Thụ nhìn Nam Ca Nhi đi ngang qua, cong môi lên, cầm cái chén kế bên người, đưa đưa về chỗ y, sau đó đặt lên môi, cần cổ ưu mỹ ngưỡng lên, một phát uống cạn.
Động tác soái khí phiêu dật không thể tả nổi.
Nếu như không biết bên trong gia hỏa này có bao nhiêu bất thường bao nhiêu không biết thường thức, có lẽ, ta thật sự sẽ vì hành động xinh đẹp của gia hỏa này mà nảy ra ý tưởng tán thưởng.
Nhưng mà….
Cho dù biểu hiện của hắn có đặc sắc thế nào, ta vĩnh viễn sẽ không quên tên này luôn đoạt thứ đậu rang không chút phẩm vị trong tay của ta…..
Nam Ca Nhi mặt không chút biểu tình đi qua, ngồi bên cạnh đám nữ nhân.
“Này.” Một miếng thịt mỡ bóng lưỡng thơm phưn phức còn đang tỏa nhiệt xuất hiện trước mặt.
Đại nương bên cạnh cười híp mắt nhìn y, “Ăn đi.”
Thấy đám cô nương tức phụ đều chờ đợi nhìn mình, Nam Ca Nhi nuốt nước miếng, nhận lấy miếng thịt, cẩn thận cắn một miếng___ trước giờ khi y ăn chưa từng bị nhiều người như vậy nhìn, khiến y cảm thấy rất áp lực.
“Ăn ngon không?” Đại nương hỏi y.
Nam Ca Nhi cố gắng nhai nuốt mớ thịt, sau đó nhìn ánh mắt sáng long lanh của một vòng nữ nhân, lắp bắp một chút: “Ân, ngon.”
“Vậy thì ăn nhiều một chút.” Đại nương vui vẻ, gọi đám nữ nhân, “Tốt quá Nam Ca Nhi thích đó.”
“Ta đã nói mà, Nam Ca Nhi nhất định sẽ thích.”
“Thịt trên lưng là mềm nhất, những tên xuẩn nam nhân kia căn bản ăn không được.”
“Thân thể Nam Ca Nhi không tốt, ăn nhiều thịt, ăn nhiều thịt cho khỏe.”
“Này, miếng này cũng được này.”
Trong sự thảo luận vui vẻ của các nữ nhân, lại một miếng thịt nữa được đưa qua.
Nam Ca Nhi cố gắng nhai thịt trong miệng, muốn nỗ lực nuốt xuống.
Thật ra, ăn ngon hay không y hoàn toàn không nhận ra nổi, vì…..
….. Đây là cái gì vậy a, thịt gì mà lại cứng như thế chứ!
Y cảm thấy gò má của mình đã xót cả lên mới có thể sơ sài nuốt trọn thứ này xuống.
Mắt thấy biểu tình khổ sở không thể che giấu nổi của Nam Ca Nhi, mấy nữ nhân này kỳ quái nghi hoặc.
Một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi trong đó đột nhiên cúi đầu hửi hửi miếng thịt trên tay, sau đó la lên: “Trịnh Bách Hà, tên ngu ngốc nhà ngươi, ai bảo ngươi cho thêm bột hóa cứng vào trong thịt!”
Một gia hỏa cắt thịt nào đó ác liệt cười: “Ha ha ha, ai bảo các ngươi đều chỉ lo đem phần ngon cho Nam Ca Nhi!”
“A!” Thiếu nữ đó thét lên một tiếng, sắn tay áo lên, nhặt miếng thịt đó xông qua, một bên còn dặn dò a dì bên cạnh Nam Ca Nhi: “Dì à, đừng để Nam Ca Nhi ăn nữa, thân thể y không tốt, cẩn thận ăn rồi bệnh!” Rồi xoay mặt đem thịt nhét vào miệng gia hỏa kia: “Ta cho ngươi ăn, ta cho ngươi ăn, ngươi ăn sạch cho ta!”
“A, nóng nóng nóng nóng!” Người đó đem con dao thái thịt trong tay ném đi, chạy ra sau lưng mấy tên đồng phạm: “Cứu mạng a, Tiểu Ngai, A Vượng….”
A dì bên cạnh Nam Ca Nhi nhanh chóng đoạt lấy miếng thịt trong tay Nam Ca Nhi, “Nam Ca Nhi, đừng ăn nữa, dì cắt cho ngươi miếng khác, mấy tên thỏ ngốc đó, để Xuân Đào giáo huấn bọn họ. Tiểu tử xấu, trong bụng toàn là nước bẩn, xem xem Nam Ca Nhi của chúng ta, thân hình thế này….. ai…..” Thuận tiện kéo một miếng thịt bắt đầu cắt.
Nam Ca Nhi đen mặt nhìn bộ dáng đau lòng của a dì.
….. Cái gì a, a dì, các ngươi, hoàn toàn lộ đuôi rồi a, như vậy được không?
Bột hóa cứng là thứ mà nha dịch bình thường không thể nào có được đúng không? Ta chưa bao giờ nghe qua cả.
Hơn nữa, Xuân Đào cầm miếng thịt nướng nóng còn chảy mỡ đó cũng không hề có bộ dạng cảm thấy bỏng…..
Cuối cùng, a dì, ngươi cảm thấy một lão nhân gia tám mươi tuổi như mình, có thể dễ dàng cầm một miếng thịt nặng không dưới mười cân lên……
Là rất bình thường sao?
Nhưng mà…..
Nam Ca Nhi quay đầu nhìn đám người đang huyên náo.
Thật ra, thịt gì đó, tùy tiện lúc nào cũng có thể ăn được.
Nhưng là vì vào lúc này, cho nên mới sẽ cảm thấy đặc biệt thơm, đặc biệt ngon đi…..