Mắt thấy tức nhưỡng sắp thò vào trong cửa, Mạnh Kình Tùng nâng súng phun lửa lên, bấm mạnh phun ra – kinh nghiệm của ma nước vẫn hữu dụng, tức nhưỡng quả thật sợ lửa, ngọn lửa còn chưa tới, nó đã lập tức chuyển hướng, rụt về,
Cửa động này không lớn, về cơ bản chỉ cần một người là đủ để thủ giữ, hai người là có thể bảo vệ, Mạnh Thiên Tư vội ghé lại nhìn, luồng kia không quay trở lại nữa, nhưng những luồng khác vẫn còn đang vọt ra khắp các hướng, ánh đèn pin chiếu không đủ xa, nhìn không thấy chúng nó ra sức sinh trưởng như thế rốt cuộc là để xông đi đâu.
Tim Mạnh Thiên Tư đập như trống dồn, cũng không biết Thần Côn và Giang Luyện thế nào rồi, nhưng lúc này có lo lắng nữa cũng vô dụng, ngoài tầm tay, chỉ có thể bên nào thủ vững bên đó, cô lập tức phân phó những người còn lại: “Phân hai người ra thủ ở đằng sau, thấy có gì không đúng lập tức…”
Còn chưa nói hết, thân mình chợt lắc mạnh một cái, đầu suýt nữa đụng lên vách đá đối diện.
Phản ứng đầu tiên của Mạnh Thiên Tư là giơ tay chống lên vách đá, ổn định thân thể, mà cơ hồ cũng trong lúc đó, cô phát hiện ra không chỉ mình cô chao đảo, tất cả những người khác đều nghiêng ngả ở những mức độ khác nhau.
Một luồng khí lạnh xộc lên đầu, chẳng lẽ ruột núi lại sắp chuyển?
Mạnh Kình Tùng cũng nghĩ đến đây, vội gầm lên: “Mau, thắt thừng đi.”
Người tới lần này đều đã từng làm “rết người” trong chuyến chạy thoát khỏi ruột núi khi trước, trải qua một lần kéo co hung hiểm lên xuống vách đá, làm việc này rất quen tay, một sợi thừng dài nhanh chóng được rút ra, người này buộc nút lên người xong lập tức chuyển sang cho người kế tiếp, đang khẩn trương thắt thừng thì cách đó không xa phía trên vọng tới tiếng đá nứt gãy khiến người ta nảy sinh cảm giác không lành.
Tình huống gì đây? Xung quanh lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn những luồng sáng chiếu xiên, hoặc lên vách đá, hoặc lồng vào khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ khôn cùng.
Mạnh Thiên Tư để ý thấy lối đi họ đang đứng hình như hơi nghiêng.
Tiếng đứt gãy nứt toác vang lên lớn hơn, trong không trung ngoài cửa lả tả rơi xuống bụi bặm mù mịt.
Mạnh Thiên Tư lập tức hiểu ra.
Bẻ gãy ruột núi! Tức nhưỡng sinh trưởng vọt lên, thò vào những đường ruột khác nhau như xúc tua là để…bẻ gãy ruột núi!
Không biết Giang Luyện và Thần Côn ở bên dưới đã làm gì, “chúng nó” đang chó cùng rứt giậu: Trong ruột núi vừa rỗng vừa vòng vèo rối rắm, tức nhưỡng thò vào đường ruột, chỉ cần dùng sức bám vào chỗ “thông ruột” của ruột núi kéo giật xuống là ruột núi rất có thể sẽ gãy liền từng khúc.
Đây là đang thà rằng đồng quy vu tận còn hơn: Ngươi muốn ta chết, ta cũng không để cho ngươi sống, hoặc giả, có thể khiến ngươi chết trước khi ta chết, ta sẽ không phải chết nữa.
Thế nên, họ có một người là đủ thủ giữ, dùng súng phun lửa xua đuổi tức nhưỡng cũng vô dụng, công trình ruột núi là một chỉnh thể, bộ phận ở chỗ khác bị tháo ra cũng có thể sản sinh hiệu ứng liên đới, khiến chỗ họ cũng sụp xuống, hơn nữa căn bản là không biết phải tránh đi đâu – bất kỳ một phần nào cũng đều có khả năng sụp đổ.
Lại một tiếng đứt gãy nữa vang lên, đám người đột ngột ngã nhào trong đường rồi, trong đầu Mạnh Thiên Tư trống rỗng, tự cảm thấy nơi này đang rơi xuống không thể nghi ngờ, vậy nhưng, như đang bỡn cợt cô, trong tiếng kêu hoảng loạn tuyệt vọng, ruột núi kia nghiêng về phía trước chừng ba mươi độ rồi run rẩy dừng lại.
Có phải là chân chính “dừng lại” hay không thì kế tiếp phải trông chờ vào may mắn, Mạnh Thiên Tư liếm liếm đôi môi khô khốc: “Mau lên, tìm xem có mỏm đá nào nhô ra hay kẽ hở nào có thể cắm dao vào mượn lực hay không, dùng mọi biện pháp có thể, nhất định phải ‘dính’ chúng ta vào đường ruột này!”
Như vậy có thể còn có được chút…hi vọng sống sót.
Cùng lúc đó, đầu bên Giang Luyện cũng vô cùng nguy hiểm.
Thân cột tức nhưỡng cũng không chỉ đi lên không mà rất nhanh sau đó, trên cột tách ra thành mấy luồng nhọn, múa may trong không trung, làm bộ muốn đâm về phía hai người.
Cũng may, Giang Luyện đã sớm tháo khóa móc súng phun lửa bên hông, vòi phun chếch lên, một ngọn lửa lớn lập tức phun mạnh ra, mấy luồng nhọn cũng tránh rất mau, vươn lên thật cao trong không trung, đầu nhọn như đầu rắn, chuyển từ tấn công sang do thám bên dưới, xem ra là muốn canh thời cơ ra tay lần nữa.
Giang Luyện thầm kêu khổ trong lòng, lần này xuống đây, họ mang theo không ít đồ vật, dẫu biết rõ súng phun lửa rất quan trọng, song cũng chỉ có thể mỗi người trang bị một cái, nhiều hơn cũng cõng không nổi – lúc này tuy có thể tạm thời chống cự được tức nhưỡng, nhưng tức nhưỡng có thể sinh trưởng vô hại, hai người tổng cộng chỉ có hai cái súng phun lửa, sau vài lần phun sẽ cạn kiệt, đến lúc đó…
Còn nữa, vì sao tức nhưỡng lại lên đây? Thiên Tư sao rồi, cũng gặp phải tức nhưỡng tấn công ư?
Đương nghĩ ngợi, đợt tấn công thứ hai của luồng nhọn đã giáng xuống, Giang Luyện tê rần da đầu, nghiến răng nghênh đón chính diện, bấm chặt cò không thả, phun thẳng về phía cột tức nhưỡng.
Hắn phải phun đứt thứ này, phun đứt rồi, có thể tức nhưỡng bên trên sẽ đứt gốc, không thể mọc dài ra được nữa.
Thần Côn cũng bò dậy, túi mật núi dính trong lòng bàn tay chỉ còn lại một nửa so với ban đầu, sợi rủ vẫn chưa đứt, có điều, tức nhưỡng sinh trưởng cũng đã gần như lấp kín cái động kia.
Lão cầm súng phun lửa lên, nhưng không vặn van: thế công của Giang Luyện hiện giờ cũng đã đủ ngăn cản tức nhưỡng, lão không cần thiết phải phun thêm làm lãng phí nhiên liệu.
Một ống nhiên liệu nhanh chóng hao hết, Giang Luyện thở hổn hển, nhìn chỗ kia.
Mấy luồng nhọn dữ tợn đã không còn, cột cũng trực tiếp bị đốt đứt, mặt vỡ còn cháy đen.
Như vậy là…được rồi, hay là một lát nữa sẽ lại ngóc đầu dậy?
Giang Luyện còn chưa thở xong một hơi, chỗ cháy đen kia đã lại nhúc nhích, tái sinh, hạt cát ánh lên thứ ánh sáng u tối như mầm non chui lên từ dưới đất vậy, ủn lớp cháy ra, nhanh chóng mọc lên.
Hắn thầm chửi thề một câu, lại xách súng phun lửa lên, lúc này mới nhớ ra súng của mình đã hết sạch, chỉ khựng lại một thoáng như thế thôi, hơn mười luồng nhọn đã lại tách ra.
Thần Côn vội chạy lại giúp đỡ, có điều lão không phải nhân tài lâm địch đối trận, tay chân cũng không nhanh nhẹn, phun một cái, ngọn lửa tuy bắn ra nhưng độ chính xác thì kém hơn quá nhiều.
Giang Luyện cuống lên, chộp lấy súng phun lửa trong tay lão, phun nửa hình cung vào không trung, lửa cháy vung ra như mặt quạt.
Thần Côn rất sợ nhiên liệu không đủ, kêu: “Cậu dùng tiết kiệm thôi.”
Giang Luyện đã sứt đầu mẻ trán: Nếu có thể tiết kiệm, ai lại không muốn tiết kiệm chứ!
Ống nhiên liệu đã nhẹ hẳn đi, mỗi lần những luồng nhọn này bị ép lui rồi đều có thể ngóc đầu trở lại, Giang Luyện đỡ trái hở phải, cũng không biết là bị nóng hay cuống quá mà trên trán rịn đầy mồ hôi hột.
Trong một chớp mắt nào đó, hắn chợt trông thấy, lúc những luồng nhọn này né lửa, hình như cũng đồng thời…né linh phượng hoàng.
Não hắn như bị điện giật, trong nháy mắt chợt hiện lên một ý nghĩ.
Tức nhưỡng sợ lửa, phượng hoàng vốn là chim thần tính hỏa, linh phượng hoàng có thể châm lửa.
Lửa bình thường không thể diệt được tức nhưỡng, nhưng nếu là lửa châm từ linh phượng hoàng thì sao?
Lại có một luồng nhọn tập kích tới gần, Giang Luyện vội phun lửa cản lại, sau đó quay đầu nhìn về phía Thần Côn gào lên: “Mau, tôi yểm hộ cho chú, châm lửa đốt linh phượng hoàng đi!”
Thần Côn không thể nghĩ cẩn thận xem hắn có ý gì, có điều vẫn lĩnh hội được ý mặt chữ, lão lảo đảo bước vội lên hai bước, lấy bật lửa cao nguyên trong túi ra, lách cách bấm lửa.
Bên này, Giang Luyện đã sắp không chống đỡ nổi, nhiên liệu chỉ còn lại chút đáy, khí đốt ngọn lửa bắn ra không đủ, càng lúc càng yếu, nhìn mà sốt ruột, hắn vừa cuống vừa nóng, đang định quát hỏi Thần Côn đã xong chưa thì đằng sau vọng lại tiếng Thần Côn gào lên như khóc tang: “Tôi không châm được!”
Mẹ nó, có thể trông cậy được chú làm gì chứ? Có chút chuyện cỏn con này cũng làm không xong, không phải chỉ là châm lửa thôi sao?
Mắt thấy luồng nhọn lại tới, Giang Luyện cái khó ló cái khôn, một tay ném súng lửa đã cạn về phía luồng nhọn, lại xoay người chạy vội về phía Thần Côn, lúc tới gần, cánh tay vươn dày chụp tới, nắm chặt bật lửa vào tay, thuận thế bấm lửa, đồng thời rùn người xuống, lướt qua bên dưới linh phượng hoàng lơ lửng xoay vòng.
Bản thân hắn không nhìn thấy được, lần này thực ra vô cùng hung hiểm: ngọn lửa bật lửa vừa bùng lên đã lồng vào linh phượng hoàng như bị hút lấy, cùng lúc đó, có hai luồng nhọn đã xông tới sát rạt sau đầu hắn, mà hắn thì đang rùn người núp xuống dưới linh phượng hoàng.
Hễ có khoảng trống, chậm hơn một hai giây thôi, tất sẽ đổ máu tại chỗ, kết quả khác hẳn.
Lại nói hai luồng nhọn kia, vốn chỉ chực đâm thẳng xuống sau đầu Giang Luyện, vậy nhưng thân thể hắn lại hạ xuống, cái lộ ra lại là ngọn lửa của linh phượng hoàng, muốn tránh cũng không kịp thu thế đâm thẳng vào lửa linh.
Chỉ trong chớp nhoáng, tình thế đã xoay chuyển, Giang Luyện trông thấy, tức nhưỡng phía sau bất kể là hướng lên trên hay đâm xuống dưới đều như không cách nào tránh thoát, liên tục bị hút tới, mà kể cũng kỳ, vào lửa là lập tức tiêu tan, như thể ngọn lửa nhỏ xíu này có thể nuốt vạn khoảnh đất cát.
Xem ra nước cờ này đi đúng rồi.
Giang Luyện nhìn tức nhưỡng tới đến đâu diệt đến đấy, thở phào một hơi dài, lúc này mới nhớ ra mà mắng Thần Côn: “Suýt chút nữa bị chú hại chết rồi, chú châm lửa có thể lưu loát hơn chút không?”
Trong lòng Thần Côn hỗn loạn, vô thức thanh minh: “Không phải, Tiểu Luyện Luyện, vừa nãy tôi thật sự không châm được.”
Giang Luyện tức giận: “Thế là tại cái bật lửa à? Quỷ non trang bị đều là bật lửa chuyên dụng trên cao nguyên, trang bị nào chúng ta cũng đều thử dùng rồi, sẽ không có bất kỳ một sai lầm cấp thấp nào, chú nói không châm được, Thiên Tư cũng từng châm lửa linh phượng hoàng, tôi cũng châm được, chỉ chú là không châm được?”
Thần Côn thật sự không biết nên nói thế nào: Không phải là vấn đề của trang bị, lão thật sự đã nhấn bật lửa, thế nhưng mặc ngọn lửa liếm thế nào, linh phượng hoàng sống chết cũng không bắt lửa, thế nhưng Giang Luyện vừa đi qua, chỉ mới giơ bật lửa tới gần thôi, linh phượng hoàng đã lồng vào ngọn lửa rồi.
Tại sao? Tại sao mình không châm được? Tại sao Giang Luyện lại châm được?
Giang Luyện nhìn ra vẻ mặt Thần Côn không ổn, trong lòng cũng nảy sinh cảm giác khác thường, hỏi lão: “Sao vậy, chú…”
Còn chưa nói hết, chợt nghe một tiếng vỡ tung, Giang Luyện chỉ cảm thấy trên mặt lướt vụt qua một tia lạnh sắc bén, một giây sau mới phản ứng được, là con rồng băng kia bị đá rơi từ trên cao xuống đập vỡ, thứ vừa vút qua mặt hẳn là vụn băng văng ra.
Hắn giơ tay lên sờ, trên mặt rỉ máu.
Giang Luyện ngẩng đầu lên nhìn: Là sao vậy, bên trên có thứ gì đi xuống à?
Đáng lý ra, ruột núi nuốt âm, đại đa số âm thanh đều không nghe thấy, có điều, chỗ này đã không thuộc phạm vi ruột núi, hơn nữa, tiếng từ bên trên vọng xuống ầm ầm như sấm rền, đến vách đá xung quanh cũng rung lên.
Không phải là núi lở đấy chứ?
Lại có đá vụn lả tả rơi xuống, đá vụn có nhỏ hơn nữa, rơi từ trên cao xuống cũng có thể chết người, Giang Luyện vội gom lấy xương rồng trên mặt đất, kéo Thần Côn kề sát vào một bên vách núi.
Tức nhưỡng hãy còn đang không ngừng tràn vào lửa linh phượng hoàng.
Túi mật núi trong lòng bàn tay Thần Côn càng lúc càng nhỏ đi, sợi túi mật núi mảnh mai kia vắt qua đài đá, vắt vào trong động, rủ xuống nơi sâu mênh mông nhưng biết rõ là đâu.
Thần Côn không nhìn túi mật núi, đầu lão vẫn còn đang quanh quẩn câu hỏi kia: Tại sao Giang Luyện có thể châm được? Tại sao mình không châm được?
Lão cảm thấy mình chỉ còn thiếu một chút, một chút nữa thôi là sắp nghĩ ra nguyên nhân rồi.
Giang Luyện vặn độ sáng đèn pin mắt sói lên nấc cao nhất, không ngừng chiếu lên trên cao.
Chiếu chiếu một hồi, sắc mặt hắn biến đổi, đáy mắt phản chiếu ruột núi khổng lồ đang cọ lên vách núi, sụp xuống.
Trong đầu hắn lướt vụt qua hai chữ.
Toi rồi.
Lúc tức nhưỡng đột nhiên rút toàn bộ về, Mạnh Thiên Tư còn tưởng rằng nguy hiểm đã qua đi.
Vậy nhưng không hề, phen kéo giật trước đó của tức nhưỡng đã phá vỡ một phần ruột núi, cân bằng không giữ được, dù tức nhưỡng đã biến mất, tiếng đứt gãy vẫn thỉnh thoảng vang lên.
Có lúc ở trên, có lúc ở dưới, có lúc rất trầm đục xa xôi, có lúc lại như gần ngay bên khuỷu tay, nói chung, mỗi một tiếng đều khiến người ta sởn gai ốc.
Sau đó, có một khoảng tĩnh lặng ngắn ngủi, mọi người còn tưởng là cuối cùng cũng vượt qua được kiếp này, không ngờ rằng sự yên tĩnh ấy lại chỉ là đoạn mở đầu của sụp đổ.
Long trời lở đất, chỉ trong thoáng chốc, cuộc sụp đổ kinh hoàng đã bắt đầu, như một nồi cháo rối loạn, lại như hạ xẻng khuấy bừa, Mạnh Thiên Tư không nhìn thấy tình thế bên ngoài, cô chỉ mơ hồ biết rằng, có không chỉ một đường ruột núi gãy rơi xuống dưới.
Nếu những đường ruột này rơi toàn bộ xuống, bên dưới bất kể là thứ gì cũng đều sẽ biến thành bột mịn thịt nhừ.
Còn may, cũng chính bởi mấy đường cùng rơi xuống, đường nào đường nấy đều khổng lồ uốn lượn, chen chúc xuống dưới, lại có không ít đường hai đầu bị kẹt ở vách đá, thế nên rơi được nửa đường lại dừng lại.
Không may là, vẫn có vài ba đường rơi tiếp xuống, đường của nhóm Mạnh Thiên Tư chính là một trong số đó.
Dù đã có chuẩn bị từ trước đó, nhóm người hoặc dùng thừng buộc hoặc lấy dao cắm, đều cố hết sức dán mình lên vách đá, nhưng trong cơn chấn động dữ dội, vẫn có hai ba hộ núi bị tuột tay, dù trên hông có buộc thừng nối với người khác, song vẫn không tránh khỏi đập trên đụng dưới trong đường ruột.
Có điều, vẫn còn sót lại chút may mắn, vách động sâu này vô cùng xù xì lồi lõm, chiều dài ruột núi này lại dài hơn đường kính của động sâu, rơi thẳng xuống một đoạn rồi liền chuyển thành đứt quãng kẹt ngang: Nhưng một ống tuýp rơi xuống, không ngừng trượt ngã, nhưng lại không ngừng bị mỏm đá nhô ra kẹt vướng, xuống rất chân nam đá chân chiêu.
Mạnh Thiên Tư bám chặt lấy một khối đá nhô ra trên vách ruột, cả người bị rung lắc đến suýt nôn ra, lòng bàn tay đã bị cọ xước hết cả, đang mong ngóng vận may có thể tốt hơn một chút, ruột núi sẽ bị một mỏm đá lớn nhô ra khỏi vách đá làm mắc kẹt dừng lại thì một cú va chạm khổng lồ đâm vào, tay bắt hụt, thân mình bay thẳng ra khỏi cửa ra ruột núi.
Không chỉ một mình cô mà chuyến này, gần như tất cả mọi người đều trượt tay, nhất thời, tiếng kêu hoảng sợ dậy lên khắp phía, tiếng mũi dao cọ nghiến vào vách núi vang lên không dứt bên tai.
Mọi người đồng lòng, khó khăn lắm mới dừng lại được trước khi trượt khỏi cửa ra. Có hai người bị va đụng không nhẹ, máu đầm đìa khắp mặt khắp cổ, chỗ đau trên chân Mạnh Thiên Tư lại bị đụng phải, đau muốn chết nhưng vẫn phải thò đầu ra ngoài xem.
Kể cũng khéo, lúc cô thò đầu ra ngoài, bên dưới cũng vừa vặn có ánh đèn pin chiếu lên, chỉ có điều không rọi vào cô mà thôi. Mạnh Thiên Tư vừa thấy có ánh đèn pin chớp lên, trong lòng đã nảy lên, không kịp nghĩ kỹ, lập tức bật thốt: “Giang Luyện?”
Người chiếu đèn pin đúng là Giang Luyện.
Nghe thấy giọng Mạnh Thiên Tư, hắn cả mừng rồi lại tê rần da đầu một hồi lâu, ánh đèn pin gấp gáp lướt quét, cuối cùng cũng xác định được vị trí của cô.
Bấy giờ Mạnh Thiên Tư mới rõ tình thế bên dưới.
Đài đá nơi Giang Luyện đứng đã bị đâm mất một nửa: Có một đường ruột núi đụng vào đài đá, trực tiếp đã đâm sụp một chỗ, nhưng đồng thời cũng nhờ lực cản to lớn này mà kẹt ngừng.
Mà ruột núi nơi cô ở trong thì đến sau, vừa vặn bị đường ruột này cản lại, cú va chạm lớn ban nãy chính là bắt nguồn từ đây.
Sau khi va chạm, đường ruột bên dưới không rơi xuống tiếp, đường ruột này tất nhưng cũng đáp kề lên đó mà treo yên ở đó – giống như nhà cao tầng sụp xuống, bởi có quá nhiều cột trụ, bên trái một cột bên phải một cột, lại thành ra dựng một mái che bên trên đài đá, khiến đài đá không đến mức bị phá hủy hoàn toàn.
Theo cái khung dựng đáp này, cô có thể xuống đài đá kia.
Giang Luyện cũng đã nhìn ra giữa Mạnh Thiên Tư và đài đá này có thông lộ, vội nhắc nhở cô: “Thiên Tư, em đừng xuống dưới, tránh xa ra chút.”
Mạnh Thiên Tư ứng tiếng, bấy giờ mới nhìn thấy ngọn lửa linh phượng hoàng lơ lửng bên cạnh Giang Luyện. Lúc này, tức nhưỡng đã gần như cháy sạch, không còn nhiên liệu để đốt nữa, ngọn lửa nhỏ dần xuống. Mạnh Thiên Tư không biết tiền căn hậu quả, chỉ cho là đã bắt đầu đốt rương: “Hai người…đã đang đốt rồi à?”
Câu nói này đã nhắc nhở Giang Luyện.
Hắn ngoảnh lại nhìn, tức nhưỡng quả thực đã bị đốt trụi, nhưng vẫn còn một cục to cỡ bàn tay, không ngừng nảy lên những hạt cát náo động kỳ quái, dần dần từ không trung hạ xuống, Thần Côn hiểu ra: “Đây chính là hạch tâm của tức nhưỡng, từ một sinh vô số, hết thảy tức nhưỡng đều từ nó mà ra.
Cái này phải cho vào rương mới có thể cháy sạch được, Thần Côn vội mở rương ra, miệng rương đón lấy hướng hạch tâm tức nhưỡng hạ xuống, đợi nó vào rương rồi, lập tức vội vàng đóng nắp lại như sợ nó chạy mất.
Được rồi, tức nhưỡng cũng đã vào rương, kế tiếp cũng chỉ còn chừa lại…
Thần Côn cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.
Không thấy túi mật núi nữa, chỉ còn lại một đầu sợi trắng muốt vẫn đang ngoan cường dính ở đó.
Đây là túi mật núi đã thả hết, bên dưới hẳn cũng bắt đầu rồi phải không?
Cổ họng Thần Côn khô rang, không dám thở mạnh, chỉ nhìn chòng chọc vào điểm còn đáng dính trong lòng bàn tay.
Không rõ là qua bao lâu sau, sợi dây kia khe khẽ rung rung.
Bắt đầu chảy ngược về rồi, túi mật núi thả ra đang trở lại.
Yết hầu lão lăn lăn, lẩm bẩm: “Đây là, kết thúc rồi?”
Không cần câu trả lời.
Có một làn sóng chấn động khổng lồ ầm ầm ập từ dưới lên, thực ra nói “khổng lồ”, “chấn động”, “ầm ầm” cũng đều chỉ là cảm giác của con người: Thực tế, đến một cơn gió cũng không có, hạt cát trên mặt đất cũng chẳng xê dịch chút nào.
Nhưng cảm giác thì khác, sọ não lạnh buốt từng cơn, vừa trướng vừa đau, tựa như có gió đâm xuyên qua não.
Rất nhanh, trước mắt Thần Côn xuất hiện vô số ảo ảnh.
—— Lão trông thấy chiến trường thượng cổ, hai quân quần thảo, thú núi rào rạt qua đường.
—— Trông thấy rừng đá treo túi mật ở Tương Tây, ở miệng hố trời to lớn, có vô số dây leo như có sinh mệnh đang không ngừng sinh trưởng vươn dài ra.
—— Trông thấy Trấn Long Sơn ở Quảng Tây, có người đứng trước cửa vách núi, vung ném tro bụi xương rồng, gió nổi rồng ra, tro bụi vung ra vậy mà lại theo gió mà đi, giương thành hình rồng trong không trung, quanh thân mây cuộn mây tan, vô cùng tráng lệ.
…
Thần Côn lập tức hiểu ra: Tinh nước đã bị khắc, thần hồn không chốn nương thân, vô số thể tinh thần cùng phóng thích, khiến ý thức của những người gần đó cũng chịu phải xung kích và nhiễu loạn, những gì lão trông thấy hiện giờ đều là những gì “chúng nó” từng chứng kiến và trải qua.
Sóng nhiễu loạn này rất mạnh, đến đám người ở trên cao cách đó mười mét cũng cảm nhận được.
Mạnh Thiên Tư cũng nhìn thấy vô số những cảnh tượng quái dị, như một cuộn phim nhựa tuần hoàn: Cá sấu khổng lồ nuốt chửng tinh nước, chìm vào hồ nước trong hang động dưới đất, những tay thợ không quan trọng bị bêu đầu, đầu người lăn lông lốc trên mặt đất, Thần Côn ôm cái rương…
Không đúng, đó không phải Thần Côn, đó là Bành Nhất.
Toàn thân ông ta đều đang chảy máu, đây là mười hai nhát dao điển hình của bùa người chú máu, ông ta ôm cái rương, vạt áo dài rộng phủ lên phần lớn cái rương.
Mạnh Thiên Tư nhìn thấy dấu tay của ông ta, đây chính là một chiêu đã thất truyền của chuông vàng chín dùng.
Mở thang trời.
Thần Côn lắc mạnh đầu.
Trong lòng bàn tay, túi mật núi đã trở lại nguyên vẹn, không chỉ túi mật núi mà bên trên túi mật trắng muốt còn lõm xuống một khối đen bóng, bị bọc lại vững vàng, không thể động đậy.
Đây chính là tinh nước, theo lời kể của ma nước, trong hầm đất trôi nổi có một cái ao phễu do tinh nước tạo thành, lượng lớn đến mức đủ để khiến Đinh Bàn Lĩnh chết đuối trong đó – nhưng cái rương chỉ lớn có chừng đó, sao có thể chứa đủ được nhiều tinh nước như thế?
Xem ra cũng là nhờ sức mạnh của tức nhưỡng, có thể khiến tinh nước từ một sinh nhiều, có điều, không sao hết, hạch tâm tinh nước cũng đã bị khắc chặt, “khắc” vô cùng vững chắc, túi mật núi khắc tinh nước hóa ra là “khắc” thế này.
Trong họng Thần Côn tràn ra một giọng nói kích động đến độ có phần run rẩy: “Đủ rồi! Đốt được rồi!”
Để tránh đêm dài lắm mộng, lão nhanh chóng mở rương ra, bỏ cả túi mật núi cả tinh nước đóng cả vào, lại gom đủ xương rồng, đặt cái rương lên trên xương rồng, lúc này mới đưa tay nắm lấy một chiếc linh phượng hoàng, cũng đã quên mất mình lần trước thất bại, nhấn mạnh bật lửa.
Có thể là do quá kích động, lần trước chí ít lão cũng nhấn ra được lửa, lần này, tay run run, nhấn hai lần, lửa vẫn chưa bùng lên.
Giang Luyện bên cạnh chê bai lão: “Rốt cuộc chú có được hay không thế?”
Nói đoạn, giật lấy bật lửa, chỉ ấn nhẹ một cái, lửa đã vọt lên thân linh.
Chiếc linh phượng hoàng kia cơ hồ đốt vào xương rồng trong nháy mắt, mà những chiếc linh vũ lơ lửng trong không trung thì như có linh tính, nhao nhao sà xuống, lông đuôi rực rỡ chụm vào ngọn lửa, ánh sáng lấp lánh đong đưa, vô cùng đẹp mắt.
Giang Luyện cười cười với Thần Côn, gương mặt trẻ trung tràn đầy vẻ đắc ý như trêu tức: “Tay phải vững mới được, chú ăn chưa no à?”
Cảm giác không lành khác thường lại dậy lên nữa rồi.
Thần Côn nửa há miệng, nhìn xương rồng đốt rương, lại nhìn nụ cười của Giang Luyện, vách đá sau lưng Giang Luyện dần hiện ra cửa vào, cánh cửa ấy như một con mắt hẹp dài dựng đứng, mở ra, lại mở to ra, không nhìn rõ được bên trong là cái gì, tối hù, đen kịt.
Trong đầu Thần Côn chợt hiện lên hai câu.
Trong mắt phải phượng hoàng, phượng hoàng sống sẽ bay ra.
Phượng hoàng tắm lửa, xương rồng đốt rương.
Khi trước, trong mắt phải phượng hoàng cũng không thấy có phượng hoàng bay ra, thế nhưng, hai người Giang Luyện và Mạnh Thiên Tư đều khoác trên mình linh phượng hoàng nổi lên mặt nước – bạo gan tưởng tượng rộng hơn, nếu người được linh phượng hoàng chủ động chọn trúng và gắn lên đều là “phượng hoàng” thì sao?
Hang động dưới nước giấu linh phượng hoàng bị vực định thủy chặn lại, Tông Hàng nói, người sống không được tùy tiện xông vào vực định thủy, vào rồi quá nửa sẽ bị kẹt bên trong, trừ phi có lực mạnh kéo ra.
Mạnh Thiên Tư là bị lực mạnh kéo vào, lực kéo này đến từ linh phượng hoàng, linh phượng hoàng bị giam cầm ở đó, khát vọng có người mang nó ra ngoài – phượng hoàng sống bay ra.
Sau đó, Giang Luyện cũng bị kéo vào, bởi Mạnh Thiên Tư khi ấy mất máu quá nhiều, đã sắp không sống nổi, linh phượng hoàng cần tìm một người mới.
Lại hồi tưởng tiếp, lão biết rằng, mỗi lần thang trời mở ra đều mang người theo, bất kể là vào sống hay vào chết.
Bành Nhất rất có thể đã vào sống thang trời.
Đoàn tiểu thư chết ở gần thang trời.
Lúc mình trông thấy cái rương lần đầu, tại sao lại có cảm giác đè nén, nặng nề, hít thở không thông?
Tin tức của Bành Nhất e rằng đã lấp liếm điều này: Thang trời mở ra đi đôi với hi sinh.
Mình không châm lửa được linh phượng hoàng không phải là bởi tay chân lóng ngóng mà là bởi linh phượng hoàng không phải do lão mang ra ngoài, lão không phải “phượng hoàng” được linh phượng hoàng chọn trúng.
Phượng hoàng tắm lửa, lấy phương thức “tế linh phượng, đốt xương rồng” để mở thang trời, cần phải có “phượng hoàng” hiến tế.
…
Thần Côn ngẩng phắt đầu, gào lên: “Tiểu Luyện Luyện, cậu chạy mau!”
Hả?
Câu rống đột ngột triệt để làm Giang Luyện bối rối, nhưng hắn không hỏi kỹ lại, sắc mặt tái nhợt như đã chết của Thần Côn đã đủ để chứng minh tất cả.
Giang Luyện sững người hai giây, đột nhiên nảy sinh cảm giác gấp gáp không còn lại bao nhiêu thời gian, không chút nghĩ ngợi, nhấc chân chạy đi.
Hắn sải hai ba bước vọt lên ruột núi, chạy thẳng tới chỗ Mạnh Thiên Tư.
Mạnh Thiên Tư vẫn luôn quan sát phía dưới, thình lình nghe thấy Thần Côn bảo Giang Luyện “chạy mau”, cũng không hiểu ra sao, nhưng không biết vì sao, trông thấy Giang Luyện chạy như điên, cô chợt cũng lạnh run tay chân, vô thức vươn người ra ngoài.
Hông bỗng bị siết lại, cô gần nhữ đã quên mất trên người mình còn buộc dây thừng.
Cô đưa tay cởi dây thừng, nhưng ngón tay quá run, chỉ có thể rút dao ra cắt dây, Giang Luyện vẫn đang trèo lên trên, xương rồng đã cháy sạch, tro bụi và lửa tàn như bị hút lấy, xoay vòng bay vào cửa vào.
Lực hút này quá lớn, gió mạnh cuốn lấy vụn băng bụi bặm trên mặt đất, dần dần, cuốn thành vòng xoáy phía sau Giang Luyện.
Rất nhanh, Giang Luyện đã không trèo lên nổi nữa, lực hút kéo của luồng gió quá mạnh, quần áo hắn đều bị gió quấn lấy, tóc cũng bắt đầu kéo da đầu ra sau.
Mạnh Thiên Tư đang định lao xuống thì Mạnh Kình Tùng bắt lấy cánh tay cô: “Thiên Tư, cô không thể xuống dưới! Cô sẽ chết ở đó!”
Lúc này, ai còn để ý tới lời tiên tri chó má gì nữa, Mạnh Thiên Tư gầm lên: “Chết thì chết!”
Cô xô Mạnh Kình Tùng ra, lộn một vòng lao xuống dưới, Mạnh Kình Tùng không còn cách nào khác, nhưng cũng nhìn ra Giang Luyện quả thực nguy cấp, vội đoạt lấy bó thừng trong tay hộ núi bên cạnh, ném về phía Mạnh Thiên Tư: “Thiên Tư, nghĩ cách buộc cậu ấy vào với đá!”
Mạnh Thiên Tư cũng không quay đầu lại, giơ tay bắt lấy, lảo đảo chạy về phía Giang Luyện, còn cách một khoảng đã nhìn ra tảng đá Giang Luyện đang bám vào quá nhỏ, không thể dùng được, xung quanh cũng không có mỏm đá nào nhô ra có thể mượn lực được.
Trong đầu cô nảy thịch, nhớ tới tảng ban nãy vừa chạy ngang qua, vội quay trở lại buộc núi, xác định đã buộc chặt rồi, lúc này mới gấp gáp cầm đầu thừng còn lại chạy về phía Giang Luyện.
Không còn kịp nữa rồi, vừa tới gần, Giang Luyện đã bám không nổi nữa tuột tay, thân mình lập tức vọt lên.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mạnh Thiên Tư vận hết sức lực toàn thân nhảy bật lên phía trước, đồng thời cánh tay trở ngược lại, quấn lấy thân thừng.
May là cú bật nhảy này nhào đúng vào Giang Luyện, Mạnh Thiên Tư cơ hồ ôm lấy hắn theo phản xạ có điều kiện, nhưng lực hút này quá mạnh, vừa ôm được, cả hai đã đồng thời bị vòng xoáy mạnh mẽ hút về phía cửa vào, có điều giữa chừng lại bị giữ chặt lại – là thừng buộc phát huy tác dụng, thân thừng kéo căng hết cỡ như dây cung, giữ lấy họ.
Trên cao, Mạnh Kình Tùng dẫn người xông xuống, đều muốn đi bắt lấy sợi thừng.
Trên đài đá, Thần Côn mặt cắt không còn hạt máu, chợt nổi lên một ý nghĩ trong đầu: Để tôi đi cho! Tôi thay cho Tiểu Luyện Luyện là được!
Ý nghĩ vừa hiện lên, lão không do dự nữa, chạy về phía cửa vào, vậy nhưng chạy tới gần rồi lại không vào được: Cả người như bị lõm vào bông, như kẹt trong túi hơi, làm thế nào cũng không vào được.
Thần Côn cuống cuồng hét lên: “Mở cửa ra! Đổi là tôi còn không được sao? Mở cửa ra!”
Giữa không trung, mái tóc dài của Mạnh Thiên Tư bị gió cuốn dỡ tung, Giang Luyện cúi đầu, nhìn thấy cuộn dây thừng đã hằn sâu vào cánh tay cô, hốc mắt nóng bừng, nói: “Thiên Tư, buông tay đi.”
Mạnh Thiên Tư chỉ không ngừng lắc đầu, đang định mở miệng nói gì thì sau lưng chợt lỏng ra.
Thừng đứt rồi!
Cùng lúc đó, nhóm hộ núi cũng vừa mới xông tới gần, Mạnh Kình Tùng dẫn đầu quát một tiếng, bổ nhào tóm lấy thừng, người đằng sau người này nhào vào người kia, dồn đống lại thành cầu người, tranh nhau bắt lấy, khó khăn lắm mới túm được hai người ngừng lại một hai giây, nhưng rất nhanh sau đó lại nhất tề bị lôi đi từng đoạn về phía cửa vào.
Trong lòng Giang Luyện sáng như tuyết, biết tiếp tục thế này, ai cũng sẽ bị chôn theo, hắn gắt gao ôm đáp lại Mạnh Thiên Tư, cúi đầu nghiến mạnh lên môi cô một cái, nói: “Thiên Tư, anh mãi mãi yêu em.”
Đồng thời, hai tay kìm chặt lấy cánh tay cô, đẩy mạnh ra ngoài.
Mạnh Thiên Tư nghẹn ngào gào lên, lúc ngước mắt, Giang Luyện đã như diều đứt dây, nhanh chóng từ đáy mắt cô rút ra sau, cửa vào đen kịt kia cũng bắt đầu khôi phục hình dáng nguyên bản của vách núi.
Cô ngã mạnh xuống đất.
Cú ngã này làm mắt cô nổ đom đóm, nhưng cô cũng không để ý được tới chuyện này nữa, vội vàng đứng lên, khàn giọng lao tới trước vách đá.
Đã muộn, cửa vào đã biến mất, Giang Luyện cũng biến mất, ở đó chỉ còn lại vách đá lạnh lẽo gồ ghề.
Không chỉ vậy, trên vách đá còn hơi nhổ ra một hình người, đó là Giang Luyện.
Có lẽ là tốc độ cửa vào khôi phục của cửa vào quá nhanh, theo gương mặt Giang Luyện nhìn lại phía cô, mô phỏng chạm khắc vẻ mặt vào thời khắc cuối cùng của hắn.
Hệt như khi mới gặp.
Khoảnh khắc hắn ra đi, vẫn nhìn về phía cô mỉm cười.