_ Nam chính _
_ Du Vỹ Tường:
_ Thiếu gia nhà họ Du, con trai chủ tịch tập đoàn Thương mại, xuất nhập khẩu các loại đàn như piano, violin, guita,....v.v phục vụ cho nền âm nhạc trong và ngoài nước.
_ Bản tính điềm đạm, kiệm lời, lạnh lùng với tất cả mọi người vì vậy anh là người rất khó gần.
Anh không theo cha quản lý tập đoàn mà lại thích tự do với sở thích học đàn Violin tức Vĩ Cầm. Sở hữu giọng ca thiên phú ấm áp nhưng hòa lẫn vào sự cô độc trong anh.
_ Cổ Lực Quân:
Con nhà nòi chính hiệu trong gia đình âm nhạc, tên này có chất giọng trẻ trung, phóng khoáng hiện là ca sĩ solo nổi tiếng là Idol của giới trẻ hiện nay. Học cùng trường đồng thời là bạn thân của Vỹ Tường.
Tuy vậy, tính anh chàng này lại khác xa. Hay ghẹo tán tỉnh các bạn nữ cùng trường.
_ Châu Lập Tuyên:
Đẹp trai thân thiện cùng là sinh viên Nhạc Viện với Tường và Quân cũng là quản lý của Quân.
_ Tính cách hiền lành, nghiêm khắc, xem trọng bạn bè và lịch trình của Quân.
___
_ Nữ chính:
_ Mạc Hiểu Tinh.
Con gái duy nhất của một nhà văn lỗi thời, mẹ cô đã mất khi cô vừa lọt lòng.
Dung mạo thanh khiết và đơn thuần với đôi mắt to lấp lánh và mũi cao thanh tú, có nét gì đó duyên ngầm ít người để tâm đến.
Tính cách cổ quái, lạ lùng pha chút khôi hài, thẳng thắn. Sở thích kì quặc là sưu tầm những chuyện liên quan tới tâm linh, kì bí, kinh dị khiến các bạn cô còn bảo cô là điên rồ lập dị. Không màn chuyện tình duyên thế gian.
Guu thời trang tối giản, đen trắng, hay đội nón lưỡi trai đen và đi giày thể thao hoặc sandal đen, cô ko có chiếc váy hay đôi giày cao gót, búp bê nào cả.
Cô cùng học Nhạc viện với chàng trên, khác ngành. Ngành cô chọn là guita điện.
_ Lưu Trinh.
Bạn học Hiểu Tinh, tính cách hoạt bát, năng động và cũng xinh xắn.
Nhỏ cùng sở thích và ngành học với Hiểu Tinh nên nàng cực thân nhau. Ba của nhỏ là ông chủ quán Bar lớn ở thành phố này.
_ Trương Ý Hàm.
Hoa khôi nhạc viện Tống Hoa Âm, là con gái hiệu trưởng nhạc viện này, bà ấy ngày xưa là nghệ sĩ nổi tiếng đã thành lập ngôi trường này hơn năm danh tiếng đến tận bây giờ.
Nhu mì, dịu dàng như làn gió thu thổi nhẹ, thanh lịch và giỏi nhất khoa, đám con trai luôn ao ước dc che chở cho cô nàng.
Học cùng niên khóa với bạn nữ trên nhưng khác lớp, cô ấy học Piano.
Sau đây là thân phận của vị khách à ko là nhân vật tạm xem là hư cấu thừa thải trong Cốt truyện.
Tạm xem vị này là bà mối bất đắc dĩ! Chính là tác giả của tác phẩm này ma xui quỷ khiến kiểu gì bị lọt vào trong truyện nên phải dùng thân phận ảo để tồn tại chờ ngày thoát ra.
_ Lấy tên là Lâm Tử chỉ tên cho gọn. ( Lâm Tử nghe như sắp chết vậy kakaka)
_ Mọt truyện chính hiệu, dc chuyển vào trường nhờ may mắn giấy tờ giả, hiện đang theo học ngành Drum bas tức Trống hiện đại, luôn ngồi cuối lớp.
Ngoại hình bình thường đến độ bị xem như người tàn hình bạn bè ko quen đứa nào cả, lúc nào cũng bộ dạng tóc buộc đuôi ngựa cao mái có sợi râu bắp lòng thòng bên.
Ăn mặc đơn giản hết mức có thể nhưng cũng ra chất chứ ko đơn điệu quê lúa à nha.
Là cứu tinh của các cặp đôi chính có nguy cơ bị nhân vật phản diện phá đám, kiêm luôn chức nguyệt lão nối dây tơ hồng cho các cặp tình nhân, nguyên nhân dẫn tới tình cảnh FA đều do như thế mà ra.
__Kết thúc phần giới thiệu nhân vật.
Ánh nắng ban mai đang chiếu rọi hàng cây bên đường, bất chợt tiếng còi xe bóp inh ỏi làm cho ai đó đang nằm vắt vẻo trên cây với quần áo tả tơi như vừa bị hổ vồ tỉnh giấc.: '' _ Ưm... ồn quá! Oáp....Á.....Why? Trời ơi mình sao lại ở đây vậy?
Đích thị là cô nàng tác giả thảm thương của truyện đây rồi, hầy ko hiểu sao từ trên trời rớt xuống mà rớt ngay ngọn cây người ta chả trách quần áo tả tơi vì bị cây móc rách.
Cô nàng dụi mắt vài lần, tự vả mặt ngắt nhéo cho tỉnh vì cứ tưởng bản thân còn nằm mơ nhưng vô hiệu, cô nhảy phắt xuống và đi lang thang như ăn mày đường phố. Mấy vị Cái Bang nhìn cô còn chê lên chê xuống là nhỏ này bị điên thôi đừng có đụng vào kẻo nó xé cho rách quần.
Cô khóc ko ra nước mắt, bụng đói rủ rượi mệt lả thân và lại ngất tiếp ngay quán cafe tuy nhỏ nhưng nhìn rất cổ điển sang trọng.
Tại đây cô được chủ quán là chú A Bình cứu vớt đưa đi bệnh viện. Vài phút sau cô gái này tỉnh lại thấy mình tiếp tục chuyển hướng tại bệnh viện thì hoảng tập :
_ Hở sao tự nhiên ở đây vậy ta?
Chú nghe tiếng chạy vào trông gặn hỏi:
_ Con gái à sao con ngất ở nhà chú vậy? Nhà cháu ở đâu? Nói chú đưa về!
Cô vẫn còn hoang mang ậm ừ rồi nói: '' _ Ơ dạ cháu...nhà cháu ở xa lắm, cháu mới chuyển đến đây thì bị móc túi ko có tiền thuê nhà ở, ko có tiền ăn nên cháu leo lên cây ngủ đỡ ạ! ( Nó mừng thầm vì nghĩ dc lý do này)
Chú ấy thấy tình cảnh đáng thương nên có ý thu nhận cô vào quán cho ăn ở miễn phí với điều kiện làm nhân viên bồi bàn cho chú.
Cháu có chịu làm phục vụ giúp chú trông nom quán ko? Nếu dc thì cháu sẽ dc ăn ở miễn phí mỗi tháng chú trả lương cứng cho cháu.. thấy sao? _ Chú mở lời đề nghị.
À nếu được vây thì tốt quá rồi, cháu cảm ơn....chú tốt bụng quá! _ Cô mừng rỡ nhận lời.
Thế rồi dạo đó cô nàng dc có nơi ăn chốn ở vừa dc việc làm có cơ ngơi để viết tiếp mảnh truyện còn lại của mình.