Chuyến di hành đã hạ cánh tại nơi hiện trường, Nó bà chị tác giả này cứ đứng nhìn gốc cây tại nơi xảy ra án mạng do chính mình tạo nên. Gốc cây ngày ấy đã cứu vớt sinh linh bé nhỏ này hiện tại còn nguyên, nó liều mình trèo lên tít ngọn cây thám thính xem còn gì sót lại.
_ Ái chà sao có chả manh mối j, ko dc mình ko thể bỏ cuộc. _ Nó tự an ủi động viên chính mình.
Đã lỡ phóng lao nó phải theo lao trong tình trạng cấp bách này, nó kiên nhẫn quan sát xung quanh quyết tâm tìm cho ra liệu quyển truyện đó có bay theo mình mà xuyên không hay ko?
Dưới gốc cây xuất hiện đội ngũ nhân viên chăm sóc cây xanh và bao nhiêu người vây quanh nó, họ cho là nó có vấn đề về tâm thần nên đuổi xuống.
Nó ko muốn bị tống vào trại điên nên giả vờ hô to:
_ A may quá lấy dc nón của mình rồi... hê hê xin chào mọi người, đông đủ thế à? Vất vả cho các anh rồi. Nó vỗ vai anh nhân viên và cười tươi cáo lui.
Nó cưỡi xe chạy đoạn rồi quay đầu xe lại nắp vào bụi cây gần đó cách vài mét là tới quán ăn nhỏ, âm thầm quan sát rình mò hệt như ăn trộm.
Nó đâu hay rằng kế hoạch của nó đã dc vị tiên sinh lạ mặt nào đó để mắt tới theo dõi ngược lại mọi hành tung của nó.
Tên này dáng người cao và thân hình chuẩn vượt trội những người con trai khác, hắn ta đội mũ lưỡi trai đen mặc áo khoác đen trong áo khoác dính liền nón áo phủ lên trên mũ đeo cả khẩu trang thêm cặp kính mát to bản màu đen lộ vẻ mờ ám.
Nó lấy điện thoại ra canh lúc bọn họ giải tán nó chầm chậm tiến gần hiện trường nó cho là sẽ có manh mối nào đó có ích cho việc điều tra và chụp liên tục xong nó lại tiếp nối vết xe đỗ của mình trèo tót lên cây lục lọi trong nhánh cây đó lúc lâu, '' Á '' nó phát hiện cây bút dùng viết truyện thân thương của nó đương móc vào thân cây.
Hú hú...hú...Tạ ơn Chúa đã cho con dc manh mối duy nhất này. _ Nó mừng như mở cờ trong bụng.
Ngoài cây bút ra nó lùng sục khắp các tán lá cho tới từng nhánh cây lần nữa nhưng chẳng thấy gì, nó thất vọng mang theo cây bút là niềm an ủi duy nhất lái xe trở về ngôi nhà của Chú Bình.
Thời điểm bấy giờ tại hiện trường gã thanh niên đó từ trong chỗ khuất bước ra gần gốc cây cổ thụ to miệng nhếch lên độ cười gian xảo đầy tà niệm:
_ Hừ...m...Hứ...muốn tìm lại món này à? Phải xem bản lãnh của cô nhóc có đủ ko?
Hắn thọc tay vào túi quần, tay còn lại đang cầm quyển tập mà hắn đã tình cờ nhặt dc của rơi từ trên trời rơi xuống miệng ngặm nhành cỏ thong thả dạo bước về xào huyệt của mình.
Nó hạ cánh an toàn tại nhà chú Bình và chui ngay vào phòng kiểm tra cây bút vừa nhặt dc trên thân cây, đột nhiên nó lại có ý tưởng táo bạo khác. Nó rồ xe ra ngoài mua quyển tập khác dày trang hơn định bụng dùng quyển mới này viết tiếp thước truyện sẵn tiện cải biên lại những tình tiết bị lệch lạc hôm nọ. Nhưng vô hiệu cả, chỉ có quyển tập chính kia mới có thể cải biên dc, quyển này ko có tác dụng gì.
Nó vừa xách xe ko xa thì ở đây Lưu Trinh và Hiểu Tinh tấp xe vào quán tìm nó. Chú Bình vui vẻ gọi cô bé vào nhà pha trà cho uống.
Nhân tiện bản tính tò mò Hiểu Tinh lại bộc phát, chơi với nó bao lâu này mà chưa bao giờ nghe nó nhắc tới người nhà hay gia đình gì. Sẵn đây cô hỏi thử chú Bình tìm hiểu đôi điều về nó.
_ Phải chú à, chú với Lâm Tử là chú cháu ruột hay sao ạ? Hiểu Tinh ngưng uống nhìn chú Bình với vẻ mặt nghi vấn.
_ Thật ra ko phải vậy, nó ko nhắc gì với tụi con sao? _ Chú gãi đầu.
_ Dạ cậu ấy chưa bao giờ nhắc nên tụi cháu cũng ko tiện hỏi. _ Lưu Trinh thay cô tiếp lời.
_ Chuyện là thế này! Chú tình cờ thấy nó ngất bên vệ đường ngay cửa quán Chú, cháu chưa thấy cảnh nó lúc đó. Chậc chậc đáng thương vô cùng, quần áo rách rưới te tua, đầu tóc rối bù mặt mày phờ phạc trầy xước chắc do ngủ trên cây. Haizzz.....ko biết con nhà ai mà ra nông nỗi này! _ Chú Bình nhớ lại tình cảnh lúc đó ko khỏi xót lòng.
_ Rồi chú thấy tội nghiệp nên cho nó ở giúp chú trông quán luôn, từ đó nó sống tại đây tới bây giờ đó các cháu, nó cũng tốt, ngoan và làm việc chăm chỉ, thấy nó chú nhớ con gái đã mất của mình nên xem nó như con ruột vậy. Chú A Bình mặt thoáng buồn kể rõ sự tình.
_ HẢ???. Hai cô nàng đồng loạt ngạc nhiên.
Chả trách cậu ấy chưa bao giờ nhắc tới, có lẽ có nỗi khổ gì đó bọn cháu cũng thông cảm ko dám hỏi sợ gợi lại quá khứ buồn. _ Hiểu Tinh đồng cảm nói.
Còn Lưu Trinh thì cảm đông thương nó quá nước mắt rưng rưng sắp khóc:
_ Hic híc....nếu chú ko nói tụi cháu cũng ko ngờ người vui tính, bạo dạn như cậu ấy lại có quá khứ đáng buồn như thế này. Thật không thể ngờ bên cạnh tụi cháu cậu ấy vô tư, tràn đầy sinh lực hay chọc tụi cháu cười điều đó làm tụi cháu cảm thấy vui hơn khi ở cạnh Lâm Tử.
_ Ấy thế mà....cuộc đời thật lạ lùng, người như cậu ấy nhìn vào đâu ai ngờ lại chứa quá khứ đau lòng. Hiểu Tinh châm thêm vài câu cảm thán khiến Lưu Trinh lệ rơi lợp đợp.
Ngoài cửa có ánh sáng chói mắt do đèn xe Lâm Tử rọi vào, chị ta thấy cô bạn đang ngồi với chú liền nhảy vào ôm cổ hai người vô tư hỏi: _ Hey, cậu tới khi nào thế?
Lưu Trinh đang cảm xúc chưa dứt thấy nó tỉnh bơ bước vào cặp cổ vô tư liền ôm nó khóc nước mắt nước mũi lòe nhòe làm nó hốt hoảng dỗ:
_ Oh chu choa..nín đi, sao vậy? Có chuyện gì mà cậu khóc bù lu bù loa thế?
Thấy thái độ nai vàng ngơ ngát của nó Lưu Trinh càng khóc dữ hơn.
Nè, chuyện gì nói xem Hiểu Tinh cậu ăn hiếp cậu ấy hả? _ Nó gặn hỏi.
_ Tớ đâu có điên, ai thèm bắt nạt cậu ấy! Hiểu Tinh phân trần.
Hức hức...! Lưu Trinh nín dứt ậm ừ nói:
_.....Con cún nhà tớ bị té cầu thang dập bụng chết ngắt òi....huhu!
Xời, có vậy cũng khóc cho ngập lụt lên, làm tớ còn tưởng cậu ấy thất tình. _ Nó thở phào nhẹ nhõm.
Sở dĩ Lưu Trinh bịa chuyện con cún là sợ khơi gợi quá khứ đau buồn của nó chứ nhà cô nàng có bao giờ nuôi cún đâu.
Thôi chúng ta bỏ qua phần cảm động cảm đạn này bên đi nhé!
Đúng lúc, Trương Ý Hàm gọi cho Hiểu Tinh và người qua nhà cô bàn việc lập nhóm và tham gia hoạt động ca hát do dc các sân khấu khác mời đến biểu diễn.
Cả ba tập hợp đông đủ tại ngôi biệt thự nguy nga diễm lệ nơi vị tiểu thư đài cát Ý Hàm sinh sống.
Cả ba Ồ lên ngạc nhiên chân theo Ý Hàm dẫn vào bàn khách. Nhà cậu đẹp quá Ý Hàm ơi! _ Hiểu Tinh mắt tròn xoe khen ngợi.
Bàn từ công việc chán, nàng bàn tới chuyện tình duyên.
Lưu Trinh hỏi Ý Hàm: _ Cậu có đối tượng chưa? kể mình nghe ik!
Ý Hàm nghe nhắc tuy có vẻ khá buồn nhưng vẫn cảm thấy vui vui vì dc tiếp xúc lần đầu với hoàng tử trong mơ của mìn. Cô nói:
_ Nói thật mình có đối tượng rồi nhưng mà chưa đâu tới đâu, có lẽ mình vs anh ấy chưa hòa hợp dc cả vẫn xa lạ với nhau.
_ Wow ai mà có mắt ko thấy tròng đen thế? Cậu vừa xinh đẹp vừa tài giỏi lại nết na dễ thương vậy mà, chắc người đó mắt bị mọc ngược dưới mông rùi. Hiểu Tinh ca tràn làm cho tên đó Hắc xì liên tục văng cả hạt dẻ đang bóc.
_ À còn cậu thì sao Hiểu Tinh, Ý Hàm hỏi.
_ Tớ à vẫn ế thoai, có lẽ tớ tình duyên chưa tới. Hiểu Tinh nhúng vai đáp.
À quên Lưu Trinh cậu thế nào? Có thương thầm ai ko đóa?_ Nó chọt vào.
Khùng quá, tớ làm gì có ai mà thương vs chả thầm, à cậu thì sao hả Lâm Tử? Tớ thấy cậu cứ nhong nhong thế nào á kiểu này ko cần nói cũng biết cậu FA chuẩn luôn dòi haha! _ Lưu Trinh xỏ xiên.
Xừ...Tại nguyệt lão bỏ quên tớ chưa gắn dây tơ hồng choa tớ thui. _ Nó nghinh mặt.
Bốn đứa cười vang nhà cả lên, mẹ của Ý Hàm bưng trái cây lên cười hiền nói:
_ Chà mấy đứa vui tính nhỉ..hì..! Ăn trái cây đi!
_ Dạ tụi cháu cám ơn bác gái xinh đẹp! Bọn nó đồng thanh.
Nhà Vỹ Tường, cậu đang nhai hạt dẻ bổng ngứa mũi hắc xì liên tục nhiều cái văng mưa từa lưa.
Đến lượt gã bí ẩn đã lấy quyển truyện của Nó, hắn ta ngồi trên sô pha nhấm nháp tách cafe nóng mở quyển tập truyện của nó ra chăm chú đọc, cuộc đời trớ trêu hắn ta vừa đọc vừa cười đến sặc sụa cà phê lênh láng.
Hahahaha......! Con ngố này viết nực cười thật! _ Giọng hắn vang khắp tòa nhà biệt thự nơi xào huyệt của hắn.
_ Xem ra mình phải chơi nó vố khừ khừ.........Hắn ta ma tính trỗi dậy.
Bấy giờ tên bí ẩn đó đương ngồi bắt chân chữ ngũ trên chiếc ghế, tư thế men hết chỗ chê, cách ăn mặc ngầu vô đối.
Áo thun ba lỗ lộ bắp tay săn chắc, cổ đeo sợi dây chuyền ngắn in mặt quỷ. Bất ngờ ở chỗ bộ tóc hắn màu bạch kim rủ dài mượt xuống lưng càng tăng đậm chất đẹp như phim Fantasy , nhưng gương mặt chưa được tiết lộ, vì hắn đeo mặt nạ nửa trên chỉ chừa cửa miệng và đôi mắt ác quỷ. Ôi miệng hắn càng chết giất nữa. Con trai gì môi đẹp hơn con gái, tiếc là men quá hông phải thụ.
Tên bí ẩn đó trông cực giống gã Cổ Huyết trên sân khấu hôm đó. Có phải hắn và gã đó là người ko? Các hạ chắc đã đoán ra dc rồi nhỉ?