Dưới gốc cây hoa anh đào trong khuôn viên tại ngôi biệt thự cổ kính huyền bí, ngọn gió lạnh mùa đông thổi xào xạc tán lá cùng vô vàn cánh hoa thi nhau rơi nhè nhẹ trong gió cố tình làm những lọn tóc dài thướt tha mềm mại lả lơi bay theo chiều gió.
Tại gốc cây có một đấng nam nhi ngồi thư thái với dáng chân duỗi thẵng chân còn lại gác hình tam giác chéo chìm sâu vào cõi mơ hồ nào đó, đôi mi khép hờ tạo nên làn mi dài đậm nét thơ mộng, tả từ góc độ nghiên ta cho thấy dọc sống mũi cao, đường nét ủy mị và làn môi hồng hào nhưng đặc nét một vị mỹ nam thời phim cổ trang. Nước da trắng tinh khôi khiến tuyết còn phải hờn, băng còn phải hận vì ghen ăn tức ở.
Bao quát lại tổng thể hiện rõ gương mặt ma mị hư ảo cộng hưởng cùng mái tóc suối mơ có thể giết chết con nai nếu vô tình trông thấy.
Tầm này khoảng giờ sáng dưới ánh trăng sáng mập mờ mặt trời còn say ngủ. Khung cảnh lãng mạn tuyệt diệu thế này đã bị chính chủ nhân nó phá hủy. Tên hắc ám này tỉnh giấc khi trời chuyển sáng ánh vàng bởi ông mặt trời già.
Tuyết trời càng lúc càng rơi vào buổi sáng sớm khẽ làm hắn cảm thấy lành lạnh, hắn vào nhà lấy chiếc áo ấm dáng dài khoác vào người rồi xải bước ra phố, hắn ko quên mang theo chiếc khăn choàng dài và tự mình choàng vào cổ do chiếc khăn khá dài nên hắn choàng lên bít cả mồm chỉ lú chiếc mũi ra thở, hắn tậu dụng mũ len trên trùm lên đầu đồng màu với chiếc khăn.
Riêng tóc hắn giấu vào trong áo ko để lộ ra ngoài vì hắn ko muốn người khác nhìn thấy vẻ đẹp kì dị của mình.
Hắn đi chiếc ô tô cổ điển đến địa điểm bán điểm tâm sáng và mua suất ăn sáng rồi lái trở về nơi hắn cư ngụ. Hiếm khi tên này đích thân ra ngoài mua điểm tâm thật.
Trên đường, hắn thong thả cầm vô lăng lèo lái bánh xe lướt qua quán cafe chú Bình, hắn tò mò liếc mắt ngó thử thấy ai như Nó. Lâm Tử đương di chuyển xe đi đâu đó có lẽ đi học chăng, máu quỷ hắn trỗi dậy hắn chạy mạch về nhà ăn sáng xong xuôi hắn ta leo lên bàn lấy truyện nó ra đọc và cầm cây viết xoay xoay trên tay ngẫm nghĩ vài phút rồi nguệch ngoạc thả từng dòng chữ vào trang giấy tội nghiệp đó.
Wow..chữ hắn đẹp điêu luyện so với chữ nó tại hạ cảm thấy từ nhẹ tựa lông hồng '' Sỉ Nhục '' chữ viết tác giả.
Hắn ta mặc sức thêm thắt, xịt đủ loại nước tương, cà ri vào nội dung của nó.
Nguyên Văn:
'' Nữ tác giả trên đường đi học thì xe chết máy, taxi và xe buýt đều hết chỗ. Hơn nữa đi trễ bị chú bảo vệ mới giảng đạo chập. Cô ta mệt lả thở ko ra hơi vì phải chạy ma ra tông tới trường.
Tan học cô ta quá giang xe cô bạn Hiểu Tinh và nhận dc cái kết đắng là hết chỗ lần vì Hiểu Tinh hôm nay bận chở Lưu Trinh.
Sự mất mặt, xúi quẩy chưa kết thúc, đúng lúc anh chàng nhân vật đi chiếc ô tô chạy ngang nhìn thấy động lòng trắc ẩn cho quá giang. Dọc đường:
_ Hahahaha tôi thấy tội nghiệp cô thật, sao, sáng ngày đập phải thứ gì bẩn hay sao mà xui thế? Cổ Lực Quân cười trong sự đau khổ của nó phán.
_ Xui đến độ phải thân bất do kĩ mà năn nỉ bọn này cho quá giang, chuyện nực cười nhất ngày nay đấy. Du Vỹ Tường tiếp lời.
_ Kha..kha cũng may còn dư ghế trống nếu ko cô lại thi ma ra tông với hàng ngàn chiếc xe roài. Đến lượt bị Lập Tuyên cười cợt.
Way...các người tốt quá ha! Cười lên sự đau khổ của người khác bộ vui lắm nhỉ? _ Nó ngồi sau xe nét mặt xuống sắc đáp trả lại tên bất hiếu kia. ''
Nguyên văn vẫn còn dài lê thê phía trước tại hạ chỉ có thể trích đoạn ngắn.
Nguyên văn đã hoàn tất.
Trở lại với chính Tác giả và nhân vật.
Tức thì lời tiên tri quái ác ấy đã ứng nghiệm, nó đã bị bốc lột sức lao động khi phải chạy bằng xe '' Hai Cẳng '' tới trường.
Nó tức muốn hộc máu tự hỏi bản thân sao lại thành ra thế này? Trong truyện bản gốc ko hề có tình cảnh thế này, rốt cuộc là thứ quái gì đã tác động?
_ Hừm...ta mà biết dc kẻ nào gây náo loạn truyện của ta ta thề phanh thây hắn, ngăm ớt xẻ thịt phơi khô cho cá sấu ăn. Nó tức anh ách thầm trù ẻo kẻ đã phá hoại truyện của nó.
Tên đó đang uống nước bị trù sặc ướt cả áo, nước thấm vào chiếc áo sơ mi mỏng làm hằn lên bộ ngực săn chắc, hắn lật đật thay áo sợ bản thân bị cảm lạnh vì trời đang đổ tuyết.
Hiểu Tinh chở Lưu Trinh dc đoạn rồi người trò chuyện trên xe:
_ Nãy thấy cậu ấy tội nghiệp thật ko biết bây giờ có xe nào về chưa?
Ừm...hay mình gọi thử! _ Lưu Trinh bấm máy.
_ Quẩy...Lâm Tử cậu đang ở đâu zạ? Lưu Trinh hỏi.
Tớ đang trên đường về đi xe bốn bánh đàng hoàng..hehehe! _ Nó cười méo trả lời.
Oh...zị hở? Tụi tớ định ghé quán chú Bình uống cafe nè.Lưu Trinh ngạc nhiên.
Dừng xe Hiểu Tinh, Lưu Trinh ngồi chờ ở quán. Nó cũng vừa đặt chân xuống chiếc xe cứu khổ cứu nạn kia.
Ba chàng kia nổi hứng tọc mạch cũng bơi vào dựng gió góp bão kéo ghế ngồi ko cần xin phép tự nhiên kêu cốc cafe khác nhau bắt buộc nó phải làm vì tụi hắn cũng dc xem là khách.
Nó để '' Cạch '' xuống bàn nét mặt hiện rõ chữ '' Không phục '' sau đó đặt mông vào ghế gỗ ngồi ưu tư.
Bất chợt, bóng dáng cô nàng Trương Ý Hàm từ xa rẽ vào quán Nó, nó ngạc nhiên mở to mắt nhìn nhân vật ko mời mà đến:
_ Hở? Sao cậu ấy lại tới đây giờ này nhỉ? Chết toi con rồi, phải xử trí sao đây?
Nó gồng mình thúc bách não bộ nghĩ cho dc cách nào đó dàn xếp lại ổn thỏa. Kì thực truyện nó viết chưa đến hồi gây cấn kiểu này. Nhưng mọi cách nó nghĩ ra đều vô hiệu, mọi việc diễn ra mất kiểm soát nó đành bất lực đập tay vào mặt mình biểu hiện sầu thảm chưa từng có.
Hiểu Tinh nhanh miệng gọi to:
_ Hey, Ý Hàm đi đâu vậy? Qua đây ngồi với bọn tớ nè!
Lập tức Ý Hàm bước qua chạm mặt anh thiếu gia đang ngồi bàn gần kế. Thấy Cậu, nét mặt cô bỗng chuyển sắc buồn mặc cho tim cô thổn thức bao nhiêu.
Tình thế chưa đủ thê lương thì âm nhạc từ tay chú Bình bật lên giai điệu u buồn mang âm hưởng sắc khí mùa đông khiến hoàn cảnh lúc này càng tăng nét thảm tình.
Nó đành úp mặt xuống bàn cả người thất thần mặt mũi thảm hại. Lưu Trinh nhìn biểu hiện sầu não của nó tỏ ra quan tâm hỏi:
_ Cậu sao vậy? Làm gì mà rũ rượi cả người thế?
Hiểu Tinh bắt theo nhịp: _ Bữa nay thấy cậu sao sao á? Hay là do nay chạy bộ mệt trong người hả? Nói tụi tớ biết đi!
Nó ngẩng mặt lên mặt xanh xao mắt lờ đờ đáp:
_ Hổng sao? Chắc có lẽ tớ hơi mệt thui! ( Ngoài miệng nói thế chứ trong bụng nó thầm chửi ko biết tên khốn nào đã khiến nó thân bại danh sắp liệt thế này?)
Ý Hàm đang trầm tư bỗng cất tiếng ngó qua lịch sự chào tụi hắn:
_ Chào các anh!
Bọn hắn cũng chào lại câu riêng Cậu chủ nhà họ Du thì ngoảnh mặt làm ngơ ra lệnh cho bọn hắn:
_ Về thôi!
Hai con người trai trán đành bỏ mạng theo hắn ra về.
_ Khoan! Nó bừng tĩnh.
Ba người bọn hắn ngừng chân quay mặt lại hỏi: _ Chuyện gì?
_ Trả tiền chưa mà đòi về? Bộ định chuồn êm à? Nó dù có u sầu tới đâu nhưng với đạo đức nghề nghiệp vẫn phải tỉnh táo.
Hắn lạnh lùng liếc nó bằng nửa con mắt tay đưa sắp tiền nhân dân tệ miệng hỏi ngang:
_ Đủ chưa?
Mắt nó nhìn sắp tiền mém lọt cả con ngươi hỏi lại lần nữa:
_ Này, định bố thí đấy à? Sao nhiều thế?
_ Hứ nằm mơ đi! Cọc này cứ để đó những lần sau tụi này lại ghé tiếp cô cứ việc trừ vào khoảng này là dc. Hắn ta nhếch mép cười khẩy.
Hiểu Tinh theo dõi này giờ cũng góp ý:
_ Phải đó Lâm Tử, cứ để hắn ghé đi lần sau chúng ta chặt giá cao hơn để xem hắn còn nghênh mặt dc ko?
Cô...ngon nhỉ? Dám giở trò chặt chém à, chờ đó lần sau gặp cho các người biết thế nào là hầu hạ khách hàng..Hừ! _ Vỹ Tường đáp trả đũa.
Sau khi tụi hắn bỏ đi, Ý Hàm tỏ ra hết sức ngạc nhiên thắc mắc:
_ Các cậu và bọn họ quen biết nhau à?
Mặc dù chứng kiến cảnh đối đáp đầy gai nhọn, sặc mùi súng đạn giữa Vỹ Tường và cô nàng nhưng tâm trạng Ý Hàm lại có cảm giác gì đó khó chịu dâng trào khi tên Vỹ Tường đó lại nói nhiều với bọn họ đặc biệt là ánh mắt hắn dành cho Hiểu Tinh càng khác lạ.
Cảm giác ấy ngày càng lấn át tâm trí cô, cứ mỗi lần nghĩ tới khiến cô từ cô nương trong sáng thuần khiết dần chuyển hóa thành cảm giác ganh tỵ mức độ nhẹ.
Nó thay mặt cả bọn trả lời câu chất vấn tuy nhẹ nhàng nhưng đầy hóc búa từ Ý Hàm:
_ À, là bọn họ ghé đây uống cafe đó mà! Tình cờ gặp nhau chứ chả quen biết gì.
Nó tiếp lời hỏi ngược Ý Hàm:
_ Bộ cậu quen biết người đó à?
Ý Hàm thừa thắng xong lên kể lại vụ hứa hôn giữa hai nhà và cả buổi hẹn hò kia, tuy vậy ko hiểu sao cô ko kể sự thật rằng bị Vỹ Tường từ chối mà chỉ nói qua loa còn tỏ re e ngại thẹn thùng nữa chứ làm nhỏ '' Oh '' lớn tiếng.
Nó tác giả chính của cốt truyện cảm thấy cô nàng đó rất lạ, chắc chắn là có gì ẩn tình gì đó trong đây?
Tuy là dc nó giải thích chỉ gặp trong quán nhưng đối với Ý Hàm cô lại ko nghĩ như vậy? Cô nàng vẫn bán tính bán nghi về thái độ của Vỹ Tường đối với Hiểu Tinh, là con gái có lẽ ko ít người có giác quan thứ sáu về chuyện tình cảm.
Vì thế Ý Hàm luôn cảm thấy Vỹ Tường dường như rất để tâm đến Mạc Hiểu Tinh, kể từ dạo đó cô ko còn thân thiện hay thiện cảm gì về nàng nữ chính tên họ Mạc Hiểu Tinh.
Qua hôm sau!
Phòng tập nhóm Witch Girls có mặt đầy đủ. Trưởng nhóm Trương Ý Hàm ra phát lệnh tập luyện ngay lập tức.
Bình thường cô nàng tập luyện vui vẻ hăng say, hôm nay Hiểu Tinh đang gãy nốt bị sai liền bị Ý Hàm nặng lời quở trách:
_ Cậu gảy kiểu gì thế? Chưa ăn sáng à?
Hiểu Tinh giật cả mình vội xin lỗi và gảy lại lần nữa.
Cứ lần ko sai chỗ này thì cũng bị la chỗ nọ.
Hiểu Tinh hôm nay cũng thấy cô có gì lạ lạ nhưng cũng ko dám gặn hỏi sợ cô giận.
Nó thấy tình hình căng thẳng nên nhảy vào dập lửa:
_ Ý Hàm à, hay bọn mình tập lại vài lần xem sao? Có thể do Hiểu Tinh cậu ấy sơ ý chút xíu nên quên thôi mà hihi!
Ý Hàm nghe nó phân tích liền nghĩ nó bênh vực Hiểu Tinh nên mắng luôn:
_ Còn cậu nữa, lo tập nghiêm chỉnh giùm tớ, đừng nghĩ bản thân làm tốt thì tỏ ra huênh hoang.
Nó nghẹn giọng á khẩu ngay lập tức. Lưu Trinh hạ giọng lên tiếng vuốt ngọt:
_ Ý Hàm à, hay chúng ta tạm giải lao cho khuây khỏa rồi tập tiếp nhé!
Ý Hàm nguôi giận, cô tự tĩnh tâm suy nghĩ lại: '' Kì lạ..lúc nãy mình làm sao vậy nhỉ? ''
Quán kem Hồng Hồng!
Bốn cô gái xinh đẹp gọi ly kem.
Lâm Tử: _ Chị ơi cho em ly kem cà phê trái cây nha.
Hiểu Tinh: _ Cho em ly kem bạc hà coktail
Lưu Trinh: _ Còn em hương dưa lưới nhe chị.
Ý Hàm: _ Dạ em kem sữa kèm dâu phủ nguyên chất ạ!
Đúng ngay lúc này, Ý Hàm mặt nghiêm nghị ngỏ lời:
_ Lúc nãy xin lỗi các cậu nhe, ko hiểu sao lúc đó mình lại nói năng bất lịch sự. Mong cậu tha lỗi cho mình.
Cô cuối đầu thành khẩn càng làm nàng ngại hơn.
_ Không sao mà, tụi mình ko có ý gì trách cậu, bọn tớ nghĩ do cậu học hành nhiều quá stress thui. Cậu đừng lo. _ Lưu Trinh thay lời cả nhóm.
Ý Hàm cười gượng tay xắn miếng kem ăn dịu dàng đúng chất tiểu thư.
Sau lưng bọn nó đang chứa đựng bốn nhân tố nam âm thầm nghe hết câu chuyện.
Bất chợt Lực Quân cất giọng:
_ Này, Vỹ Tường cô hoa khôi đó xinh đẹp thanh cao đúng chất tiểu thư quyền quý danh giá, bao người mơ mà cô ta còn ko thèm lọt mắt đấy, tớ thật ko hiểu sao cậu ko có chút hứng thú nào?
Vỹ Tường mắt lạnh nhìn cậu ta đáp:
_ Loại con gái đó tớ ko có hứng, tự cho mình cao cao tại thượng, ngây thơ giả tạo.
Lực Quân lặng câm ăn mìn thay kem.
Lập Tuyên bình thản hỏi câu :
_ Oh.......vậy cậu tiết lộ hình mẫu của cậu ra xem!
Du Vỹ Tường đáp chập :
_ Mẫu của tớ....à? Tớ chẳng biết nữa đành dựa vào cảm giác thôi.
Lời cậu ta tuy cư trú tại ly kem cùng loại với Hiểu Tinh nhưng quả nhãn kim tinh lại liếc cái người ngồi đằng trước sống chết.
Người bị liếc chính là Mạc Hiểu Tinh đang ngồi măm kem khí thế bổng cảm thấy mắc nghẹn.
Hai chàng đồng thanh:..Ồ!
Kết thúc tiệc kem ly biệt, cả hội đồng giải tán ra về mỗi người mỗi hướng.
Du Vỹ Tường tự lái xe về mình trên đường về cậu ta ghé vào cửa hàng tiện lợi vào mua ít đồ dùng và vô duyên vô cớ lần nữa chạm mặt Hiểu Tinh và có cả Ý Hàm.
Ý Hàm vô tình ngước lên cao muốn lấy sữa nhưng vì khá hấp so vs kệ tủ nên kéo luôn lô rớt ngã đè cô nàng té ịch, có hộp sữa trọng lượng kha khá nặng sắp rơi ngay đầu Hiểu Tinh trong khi Ý Hàm nằm bẹp dưới đất khuôn mặt khổ sở sắp bật khóc vì đau. Tình thế cấp bách Cậu ta ko hề suy nghĩ chạy thật nhanh vượt qua cô Trương Ý Hàm, lý trí mất hết lao vào kéo Hiểu Tinh ra, cô nàng nhất thời ko vững nên lọt thỏm vào lòng bàn tay cậu.
Hai người mắt đấu mắt, tim loạn cùng nốt nhạc, mạch máu tăng cao, huyết áp lên vùn vụt.
Hiểu Tinh thẹn quá hóa giận mắng anh tơi bời hoa loa kèn:
_ Anh làm trò gì thế hở cái..cái đồ sao chổi!
Cậu ta cũng lên gân cổ:
_ Tôi vừa cứu cô khỏi vật kia đấy ( Tay cậu chỉ vào hộp sữa to tướng nằm lăn lốc phía dưới) ko biết ơn còn chửi tôi.
Hiểu Tinh lỡ miệng: _ Hứ lần nào có sự hiện hồn của a tôi ko bị cái này cũng gặp xui xẻo cái kia. Anh đúng là tên ám thần mà.
Có người con gái chứng kiến cảnh tượng đang diễn ra với thái độ hết sức căm phẫn, nước mắt chực trào. Miệng thốt ko nên lời: _ Ha..i.....người...đủ rồi...đấy!
Cô ta chạy hơi ra ngoài lái xe hơi của mình đi mất bỏ Hiểu Tinh lại cùng vẻ mặt ngu ngơ vô số tội.
Đần mặt hồi lâu cô đã hiểu ra lý do Ý Hàm có hành động như thế, cô bấm dt gọi nhưng cô nàng khóa máy.
Hiểu Tinh bực bội quay qua mắng Vỹ Tường xơ xác:
_ Tất cả là tại anh đấy, đồ rỗi hơi, đồ phụ tình, đồ biến thái.........!
Cậu tức mún vỡ hộp sọ vì bị mắng oan bức xúc giảng giải:
_ Nè cô vừa phải thôi, tôi đây có ơn cứu mạng cô mấy lần rồi cô còn ko nhớ ơn còn đỗ lỗi cho tôi là sao? Còn nữa cô chửi tôi gì mà phụ tình là sao? Chẳng lẽ cô ko nghe cô ta kể cô nghe vụ hôm đó tôi đã từ chối vụ hứa hôn đó rất thẳng thừng hay sao?
_ Nếu cô ko tin, tôi cho cô xem đây là đoạn video bằng chứng rõ ràng dc tôi ghi lại buổi hẹn hôm đó đi rồi sẽ biết.
Xem xong đoạn video, Hiểu Tinh càng nhức não và phẫn nộ hơn vs thái độ phũ phàng của Du Vỹ Tường.
_ Anh quá đáng lắm, sao có thể đối xử như vậy vs cậu ấy ở trước nơi đông người thế chứ? Đồ ko có nhân tính. Cô chửi tăng rồi hối hả chạy theo tìm Ý Hàm.
Ứ..m! _ Cậu ta tức điên lên mất hết khả năng khống chế đấm tay vào tường phát mạnh khiến tay đỏ rần lên mà ko biết đau.
Cậu ta cảm thấy bức rức, ấm ức tột đỉnh đến bản thân cũng ko thể hiểu nỗi chính mình.
Lúc bấy giờ, Hiểu Tinh chạy bộ tìm taxi leo lên rượt theo xe Ý Hàm muốn giải thích cặn kẽ nhưng vô ích xe và người đã ko thấy đâu, cô bất lực quay về gọi đồng bọn tụ hợp tại nhà cô bàn cách giải thích và giảng hòa với Ý Hàm.
Nó và Lưu Trinh đồng thanh sốc:
_ WHAT?......
Lưu Trinh thở dài thườn thượt:
_ Cậu thảm rồi! Kiểu này chọc tiểu thư người ta giận thiệt òi! Haiz.z....!
Lâm Tử đăm chiêu, não sắp nức, sức bất khả kháng thương cảm cho nhân vật:
_ Tiêu cậu zòi! Vô phương cứu chữa...Hầy ya!
TRỜI ƠI!!!! Kêu cậu nghĩ cách hộ tớ mà sao nghe toàn than vãn thế này???_ Cô nàng Hiểu Tinh ức chế quá độ la hét lên.
Bên Du Vỹ Tường cũng ko kém là bao khi thằng bạn thân ngậm ngùi vác áo ra đi tìm giấc ngủ thiên thu. Mình cậu ta trơ trọi trên chiếc giường ấm áp thân yêu mắt ko tài nào nhắm dc, gác tay lên trán bỏ chân xuống sàn giường lâu lâu đập rầm rầm lên.
Thức trắng nguyên đêm.
Khuya hôm đó, có tên công thụ bất minh tóc dài mỹ miều đương cười nắc nẻ đắc chí trên chiếc giường rộng mênh mông.
Nụ cười chết chóc vang lên kinh người khẽ làm bác quản gia nhà đó cùng vài cô giúp việc ko khỏi rùng rợn gai óc. Tuy hắn có vẻ đẹp tựa thần chết nhưng đối vs họ, họ ko bao giờ dám đến gần hắn vì cảm giác lạnh gáy mà hắn mang lại.
Hắn khẽ buông câu trước lúc say mộng:
_ Hahaha! Vở kịch chỉ mới bắt đầu, cứ đợi mà xem, xem con nhóc như cô ta cứu truyện của mình thế nào? Hừm..!