CHƯƠNG
Yên Yên nhìn thúc rồi lại nhìn Lưu Ly, ngoan ngoãn gật đầu.
Mà Bình Bình thì nhìn thoáng qua Cố Tại Ngôn, hơi nhíu mày một chút, cũng không nói gì mà kéo Yên Yên ra khỏi phòng.
Lúc hai đứa đi ra ngoài cửa, Yên Yên không kịp chờ đợi mà hỏi Bình Bình: “Ca ca, ca ca, huynh nói xem có phải là mẹ với Cố thúc thúc nói chuyện liên quan đến cha không?”
Bình Bình mấp máy môi, lắc đầu: “Ta không biết.”
“Vậy ca ca, huynh có muốn cha trở về sớm một chút? Muội thật sự rất muốn biết cha có hình dạng như thế nào, có đẹp trai giống như Cố thúc thúc không?” Yên Yên lại hỏi.
Lưu Ly ở bên trong nghe Yên Yên nói vậy, cô vô thức nhìn gương mặt Cố Tại Ngôn, lại trầm mặc.
Nửa bên mặt đều bị băng gạc quấn lại, Yên Yên có thể nhìn ra được vẻ đẹp trai của Cố Tại Ngôn à?
Huống hồ gì, cho dù không quấn cả mặt thì lúc này trên gương mặt của Cố Tại Ngôn vẫn có vết sẹo, dựa theo thẩm mỹ thời đại này, chắc cũng không được xem như là đẹp đâu nhỉ.
Mặc dù cô không có cách nào phủ nhận một nửa gương mặt khác của Cố Tại Ngôn đẹp trai đến nỗi thần phải phẫn nộ.
Cố Tại Ngôn bị đôi mắt bộc trực của Lưu Ly nhìn chằm chằm như thế, bỗng nhiên lại có cảm giác rất để ý vết sẹo trên mặt mình.
Ánh mắt của nữ nhân đó rõ ràng đang nói mình không đẹp, mình rất xấu xí.
Hừ, nữ nhân xấu xí còn dám chê mình xấu, đúng là không có mắt nhìn.
Cố Tại Ngôn vừa tức giận lại buồn bực.
Mà ở ngoài phòng, Bình Bình nói một câu “không muốn, không biết”, sau đó vì để tránh muội muội nhà mình tiếp tục hỏi mình cậu liền kéo Yên Yên đi khỏi cửa phòng.
Rốt cuộc trong phòng cũng đã yên tĩnh, Lưu Ly đi đến bên giường, đưa tay kéo Cố Tại Ngôn.
Lúc bàn tay có vẻ hơi thô ráp của Lưu Ly chạm vào tay mình, Cố Tại Ngôn cảm thấy tay mình tê rần, loại cảm giác kỳ lạ ấy truyền khắp cả người.
“Ngươi…”
Cố Tại Ngôn đang định nói sao Lưu Ly không biết xấu hổ mà tùy tiện nắm tay nam nhân, nhưng nhìn thấy hành động kế tiếp của Lưu Ly, Cố Tại Ngôn đột nhiên dừng lại.
Bởi vì Lưu Ly nắm tay Cố Tại Ngôn chỉ là vì kéo tay Cố Tại Ngôn ra để cô bắt mạch.
Cố Tại Ngôn bực bội xấu hổ.
Nhất là khi nhìn thấy Lưu Ly ngẩng đầu, dùng ánh mắt như đang hỏi “ngươi muốn nói cái gì” để nhìn mình, Cố Tại Ngôn lại phiền muộn hơn.
Hắn không muốn thừa nhận rằng mình tự đa tình rồi suy nghĩ quá nhiều.
Gương mặt Cố Tại Ngôn căng cứng, không nói chuyện, di chuyển tầm mắt nhìn sang chỗ khác, nhưng tâm hắn lại không nghe theo sai khiến mà đặt tất cả lực chú ý vào cổ tay kia.
Xúc cảm ấm áp, không khiến hắn chán ghét, ngược lại còn… dừng lại.
Cố Tại Ngôn không cho phép mình tiếp tục đoán mò.
Hắn cảm thấy chắc chắn là bởi vì mình trúng độc, cho nên thần trí mới không tỉnh táo, lại chú ý tới một nữ nhân xấu xí, còn là một nữ nhân xấu xí đã có con.