CHƯƠNG
Càng nghĩ, Cố Tại Ngôn càng cảm thấy chắc chắn là do mình bị trúng độc.
Đúng lúc này, Lưu Ly buông lỏng tay Cố Tại Ngôn ra.
“Chất độc trên người ngươi đã giảm bớt, chứng minh phương thuốc mà ta kê có tác dụng.” Lưu Ly nhìn Cố Tại Ngôn rồi nói.
Trên thực tế, Lưu Ly vô cùng tin tưởng vào phương thuốc của mình, không cần bắt mạch thì cô cũng biết nó có tác dụng.
Huống chi cô còn âm thầm thêm một giọt nước linh tuyền trong thuốc của Cố Tại Ngôn, vô dụng mới là kỳ lạ đó.
Sở dĩ cô nói như vậy chỉ là muốn để Cố Tại Ngôn biết mà thôi.
Thân thể là của mình, đương nhiên Cố Tại Ngôn biết rõ ràng.
Bắt đầu từ đêm hôm qua, hắn đã có thể cảm nhận được độc tố trong người mình giảm bớt, không nói tới những cái khác chỉ dựa vào việc hiện tại hắn đã có thể tự ngồi dậy cũng đã đủ chứng minh.
Nữ nhân xấu xí này đúng là có năng lực, Cố Tại Ngôn không hề phủ nhận.
Cố Tại Ngôn nhìn Lưu Ly: “Đa tạ.”
“Ngươi không cần phải đa tạ ta, dù sao thì ngươi vẫn phải đưa bạc cho ta mà.” Lưu Ly ra vẻ không quan tâm, nghe thêm một chữ đa ta cô cũng không mập ra thêm miếng nào, có đều…
Đôi mắt sắc bén của Lưu Ly chuyển động, trong ánh mắt nhìn Cố Tại Ngôn mang theo vài phần tính toán.
Cố Tại Ngôn “…” Có thể đừng biểu hiện rõ ràng như vậy không?
“Ngươi muốn cái gì?” Cố Tại Ngôn bị Lưu Ly nhìn chằm chằm thì cảm thấy mất tự nhiên, trực tiếp hỏi.
“Lợi ích đó.” Lưu Ly lấy làm đương nhiên.
Cố Tại Ngôn: “… ta không có tiền.” Hắn đi ra ngoài chưa từng mang theo tiền.
Nhưng mà hắn cảm thấy sau này có ra ngoài thì nhất định phải mang theo tiền, nếu không cẩn thận gặp nữ nhân yêu tiền như nữ nhân xấu xí này thì làm sao bây giờ?
Cố Tại Ngôn hoàn toàn không nhận thức rằng, nếu như mình gặp phải nữ nhân tham lam, đa số sẽ không chú ý nhiều, làm gì còn nghĩ đến chuyện mang thêm tiền trên người chứ?
Lưu Ly lắc đầu: “Đương nhiên ta biết ngươi không có tiền, quần áo của ngươi ta đều đã tìm hết.” Đương nhiên chỉ là xem xem có còn đồ vật nào sót lại, sau khi cô không phát hiện gì thì liền mang chúng đi chôn.
Dù sao thì y phục dính máu để ở nhà vẫn sẽ có tai họa.
Cố Tại Ngôn: “…”
Cố Tại Ngôn bỗng nhiên nhận ra chuyện gì đó, hóa ra là y phục trên người mình.
Trước đó không chú ý, bây giờ mới nhớ ra, chẳng lẽ bộ y phục mà mình đang mặc là do nữ nhân này thay cho?
Vừa nghĩ đến đó, sắc mặt Cố Tại Ngôn liền trở nên cổ quái, ánh mắt nhìn Lưu Ly cũng biến thành loại một lời không thể nói hết.
Lưu Ly: “… ngươi đừng có hiểu lầm, y phục của ngươi không phải là do ta thay.” Cho nên đừng có dùng ánh mắt như nhìn nữ nhân bin thái để nhìn cô có được không hả!
Đương nhiên cô sẽ không nói vì để bôi thuốc cho hắn mà chỗ nào không nên nhìn cô cũng đã nhìn hết rồi.
Nghĩ đến đây, Lưu Ly nhịn không được mà chột dạ. Dù sao thời đại này không giống như thời hiện đại, cô nhìn thân thể đàn ông sẽ khiến cho nhiều người suy nghĩ lung tung.