CHƯƠNG
Cố Tại Ngôn gật đầu: “Chỉ cần cô chịu bỏ sức thì có thể.”
Trên thực tế, võ công của vương triều Đại Lý quả thật cũng là tập từ bé.
Có điều, Cố Tại Ngôn luôn không tin điều đó.
Cho dù điều kiện của người trưởng thành không bằng trẻ con, nhưng chỉ cần chịu bỏ sức thì không có chuyện gì không thể cả.
Lưu Ly nghe thấy mình cũng có thể học võ công, hai mắt sáng lên, đương nhiên không có đạo lý không đồng ý.
Có điều hôm nay Lưu Ly phải lên trấn, cho nên không thể đứng tấn cùng được.
Hai đứa trẻ rất bền chí và nhẫn nại, đợi Lưu Ly làm xong đồ ăn sáng, tuy hai đứa trẻ đầu toát đầy mồ hôi, nhưng vẫn tiếp tục đứng tấn rất ra dáng.
Lưu Ly cũng không làm phiền hai đứa trẻ, cô ăn bữa sáng, ủ nóng đồ ăn sáng của ba người trong chảo, sau đó ngồi lên xe ngựa của Trương Nhị Lang đi lên trấn.
Đợi sau khi đưa đồ tới Phúc Mãn Lâu, Lưu Ly trước tiên để xe ngựa tới Nhân Thọ Đường.
Vừa đến Nhân Thọ Đường, còn chưa đợi Lưu Ly nói ra mục đích tới, tên sai vặt đã kích động mở miệng: “Lưu nương tử, cô cuối cùng cũng đến rồi, Tôn lão mong cô rất lâu rồi.”
Lưu Ly vừa nghe thấy lời này của tên sai vặt, không khỏi sững người.
Tôn lão mong cô rất lâu? Tại sao chứ?
Lưu Ly không hỏi, tên sai vặt nhiệt tình dẫn Lưu Ly tới hậu đường mời Lưu Ly ngồi, sau đó lại chạy đi pha trà, lúc này mới nói: “Lưu nương tử, cô đợi chút, tiểu nhân đi mời Tôn lão tới.”
Nói xong, tên sai vặt không đợi Lưu Ly đáp lại thì đã phi như bay đi mời Tôn lão rồi.
Nhìn thái độ này của tên sai vặt, Lưu Ly suy nghĩ Tôn lão tìm mình làm gì, trong lòng thấp thoáng cũng có suy đoán.
Đợi không bao lâu thì Tôn lão đã vội vàng đi tới.
“A, Ly, cô cuối cùng cũng tới rồi.” Tôn lão nhìn thấy Lưu Ly, vẻ mặt còn mừng rỡ hơn tên sai vặt trước đó, nở nụ cười tươi.
“Tôn lão đây là có chuyện gì sao?” Lưu Ly cực kỳ bình tĩnh hỏi.
“Quả thật có chuyện.” Tôn lão gật đầu, sau đó hỏi vẻ mặt thận trọng: “Bệnh trúng gió của Cung đại nương của thôn Trần Gia bị trúng gió là cô chữa khỏi sao?”
Nghe thấy quả nhiên là vì chuyện này, trong lòng Lưu Ly hiểu rồi.
Bệnh trúng gió này, thật ra bất cứ thời đại nào cũng là chứng bệnh khá bó tay, Tôn lão sẽ tò mò về thực hư chuyện này cũng là bình thường.
Nghĩ đến đây, Lưu Ly bèn mỉm cười: “Tôn lão đừng trách ta cướp bệnh nhân của ông là được.”
Tôn lão nghe thấy Lưu Ly nói như vậy, không khỏi nghiêm mặt: “Cô nói gì thế, người này ta không chữa được lẽ nào còn không cho cô chữa chắc?”
Thấy Tôn lão mặt mày nghiêm túc, Lưu Ly mỉm cười: “Ta chỉ nói đùa.”
Tôn lão nghe vậy, lúc này mới thở phào.
Sau đó hỏi: “Ly, chứng bệnh đó của Cung đại nương này, cô làm sao chữa khỏi vậy?”
Bệnh trúng gió này, gần như là không thể chữa, cho dù y thuật của cháu ông ta cao siêu, có danh hiệu thần y, nhưng đối với bệnh trúng gió, cháu của ông ta cũng chỉ có thể bó tay hết cách.