CHƯƠNG
Cẩm Nương để bộ đồ trong tay xuống, lần nữa nghiêm túc đánh giá Lưu Ly, sau đó không khỏi bật cười: “Lần trước đã xem thường rồi, ngược lại không biết tiểu nương tử là một người khéo tay, mong tiểu nương tử lượng thứ.”
Lưu Ly lắc đầu: “Bộ đồ này không phải ta làm ra, ta chỉ vẽ bản vẽ mà thôi.”
Cẩm Nương nghe vậy, ngược lại cũng không cảm thấy kinh ngạc, vẫn khen: “Bản vẽ đẹp như này, cô có thể vẽ ra, thiết nghĩ cũng là người khéo tay, chúng ta người thông minh không nói lời mờ ám, tiểu nương tử muốn hợp tác như nào, nói thẳng là được.”
Tuy tiệm quần áo này của bọn họ nói không mở nữa, đó cũng là vì mẫu mã của quần áo quá phổ thông, lại không có người giỏi có thể vẽ ra bản vẽ đẹp.
Mà nhà dân bình thường đương nhiên không thể tiêu nhiều tiền mua quần áo, phần lớn là tự may, tuy người giàu mua quần áo, nhưng chung quy lại người giàu ở trấn này không nhiều, còn có tiệm quần áo khác, cộng thêm nha hoàn của mỗi nhà đều có thể làm ra mẫu mã bình thường, không phải bộ nào cũng sẽ bán được ra ngoài, cho nên kinh doanh quần áo may sẵn vô cùng khó làm.
Nhưng Cẩm Nương thấy quần áo mà Lưu Ly lấy ra, bèn trực tiếp từ trong nhìn ra cơ hội kinh doanh, cũng chân thành muốn hợp tác, nói chuyện rất dứt khoát.
Lưu Ly thấy Cẩm Nương dứt khoát như vậy, trong lòng cũng vui, ngoài mặt lại rất bình tĩnh: “Kiểu cách đặc biệt như này, trong đầu ta còn có rất nhiều, mẫu mã người lớn hay trẻ con, ta đều có thể vẽ ra được bản vẽ.”
Cẩm Nương nghe vậy, tuy cố trấn tĩnh, nhưng sự sững sờ trong mắt lại không che đậy được.
“Lần hợp tác này, ta dùng bản vẽ hợp tác với hai người, lợi nhuận ta lấy ba phần.” Lưu Ly trực tiếp đưa ra đề nghị.
Cô thật ra chưa từng nghĩ mình sẽ làm quần áo, dù sao chỉ có một người tay nghề khéo như Hạnh Huệ cũng không được, cho nên cái cô muốn ngay từ đầu là hoa hồng.
Vừa nghe thấy Lưu Ly muốn ba phần lợi nhuận, Cẩm Nương nhíu mày: “Tiểu nương tử cũng nhìn thấy rồi, kinh doanh của tiệm quần áo này của ta quá ảm đạm, vốn là chuẩn bị không làm nữa, tuy bản vẽ này của cô đẹp, nhưng như vậy cho dù bán ra một bộ, vậy cũng sẽ có người mô phỏng, cộng thêm người giàu có trong trấn này vốn không nhiều.”
Nói trắng ra, Cẩm Nương là cảm thấy ba phần lợi nhuận quá nhiều, cộng vào quả thật có nguy hiểm.
Dù sao, người chi tiêu ít, cộng thêm sản phẩm bắt chước phát triển, như vậy trừ giá gốc lại chia ra ba phần lợi nhuận, e là không kiếm được.
Lưu Ly lại không hoảng: “Người mua quần áo ở trấn này có hạn, nhưng trong huyện lại không ít.”
Không sai, cô thật ra là mang kinh doanh quần áo tới trong huyện.
Dù sao, trấn Biên Lư này có to nữa, khả năng mua sắm vẫn có hạn, mà bản thân tự mở cửa hàng ở huyện thì không bằng trực tiếp vẽ bản vẽ lấy lợi nhuận.
Tóm lại, cô muốn phát triển lớn mạnh, không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, ăn hoa hồng đó là cách kiếm tiền ổn thỏa nhất, dù sao mảng quần áo này, đối với cô mà nói chỉ là một lựa chọn kiếm tiền thuận tiện.
Cẩm Nương vừa nghe nói mở tiệm quần áo tới trong huyện, sững sờ trong thoáng chốc, lại thả lỏng trong phút chốc, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Tuy trong huyện khả năng mua sắm cao hơn, nhưng giá gốc cao hơn, đối thủ cạnh tranh cũng nhiều hơn, nhà nào có nhà khác sẽ bắt chước, các tiệm cũ khác có mẫu mã như này, tiệm mới của chúng ta không có ưu thế.”