CHƯƠNG
Nói xong, ma ma này bèn quở trách nha hoàn đỡ người phụ nữ ở bên cạnh: “Xảo Hạnh, bảo cô chăm sóc phu nhân, cô chăm cái kiểu gì thế? Nếu cơ thể của phu nhân bị mệt, cô gánh nổi trách nhiệm không?”
Người phụ nữ thấy vậy, vẻ mặt bất lực: “Đặng ma ma, là tự ta muốn đi xuống xem thử, bà đừng trách Xảo Hạnh.”
Người phụ nữ vừa nói như vậy, Đặng ma ma đâu còn có thể nói gì nữa, chỉ cảnh cáo liếc nhìn Xảo Hạnh kia.
“Mẹ.” Tiểu cô nương nhìn thấy mẹ của mình xuống xe ngựa, bèn đi tới trước mặt nàng ta: “Con gái mặc vậy đẹp không?”
Người phụ nữ chính là Nhiêu Thanh Nhã liếc nhìn con gái, trong mắt cũng có sự kinh diễm: “Đương nhiên là đẹp, lát nữa tới nhà ngoại tổ của con, tỷ muội họ của con e là sẽ rất ngưỡng mộ.”
Tiểu cô nương vừa nghe thấy lời này thì thè lưỡi, đứa trẻ - tuổi càng đáng yêu hơn.
Lưu Ly lại luôn đánh giá Nhiêu Thanh Nhã, thấy mấy người muốn đi, Lưu Ly mới kịp lúc mở miệng: “Phu nhân xin dừng bước.”
Nhiêu Thanh Nhã quay đầu, nhìn sang Lưu Ly, thấy là một người phụ nữ hủy dung, ngược lại không có khinh nhờn, chỉ ôn hòa hỏi: “Cô có chuyện gì?”
Lưu Ly nhìn cái bụng của Nhiêu Thanh Nhã, có chút cẩn trọng mà mở miệng:
“Phu nhân hiện nay mang song thai, e là không tiện ngửi hương, nếu phu nhân tin ta thì hãy tìm một lang trung đáng tin bắt mạch bình an sớm một chút.”
Lưu Ly cho dù không biết những đấu đá trong gia đình ở thời đại này, nhưng tiểu thuyết đấu đá gia đình cô cũng từng đọc.
Tuy nói tình trạng thực tế không giống hết những gì viết trong tiểu thuyết, nhưng nhìn tình trạng trước mắt, e là chắc chắn -%.
Nhiêu Thanh Nhã nghe thấy lời này của Lưu Ly, lặp tức sắc mặt trắng bệch.
“Ý này của cô…”
“Phu nhân vẫn là mời đại phu xem đi!” Lưu Ly không nói nhiều, cô không muốn cuốn vào trong tranh đấu của người khác, có thể nói ra một câu nhắc nhở, đó cũng là thương tình cho hai đứa trẻ vô tội trong bụng của vị phu nhân đó.
Thấy thần sắc của Lưu Ly, Nhiêu Thanh Nhã thông minh không hỏi nhiều, bèn mặt mày ngưng trọng dẫn con gái và hạ nhân rời đi.
Đám người vừa đi, Cẩm Nương lúc này mới sửng sốt đi tới trước mặt Lưu Ly, thấy trong túi trên tay Lưu Ly còn có một bộ nữa, bèn nói: “Tiểu nương tử có thể cho ta xem thử không?”
Lưu Ly hôm nay chính là tới bàn chuyện kinh doanh quần áo này, đương nhiên không có đạo lý không cho xem.
Cẩm Nương cầm lấy bộ đồ của bé trai kia, vẻ mặt rất kinh ngạc.
“Tay nghề rất khéo, bộ đồ rất đẹp.” Cẩm Nương khen một tiếng, sau đó liếc nhìn phu quân nhà mình: “Đương gia, kinh doanh tiệm bên cạnh chàng đi xem đi, ta nói chuyện với tiểu nương tử này.”
Ngô Văn Trác lúc này sớm đã phản ứng lại rồi, nhìn bộ đồ trong tay Cẩm Nương, trong mắt cũng lập lòe ánh sáng.
Phu thê nhiều năm, Ngô Văn Trác đương nhiên biết phu nhân nhà mình là muốn nói cái gì, vì vậy cái gì cũng không nói thì đi sang tiệm bên cạnh.