CHƯƠNG
Tính cách của Trương Đại Lang này luôn rất tốt, giờ không biết đắc tội với ai vậy mà bị đánh què chân, thật là tạo nghiệp mà.
Trương Trần Thị vừa nghe thấy chân của con trai lớn không giữ được, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, cả người ngồi khuỵu xuống.
Trương Tiểu Muội bị dọa khóc ngay tại chỗ, mà Trương Hạnh Huệ lại vừa rơi lệ vừa đỡ lấy mẹ của mình.
Vào lúc này, tiếng xe ngựa bỗng vang lên.
Trong thôn có xe bò đã tính là không tồi rồi, xe ngựa này chưa từng có, bỗng nhiên có tiếng xe ngựa, mọi người bèn nhìn qua.
Lại thấy ngồi bên cạnh phu xe của chiếc xe ngựa có Trương Nhị Lang, Trương Nhị Lang thấy tình trạng của đại ca nhà mình, không đợi xe ngựa dừng lại thì nhảy xuống.
“Mẹ, ca của con bị sao vậy? Huynh ấy không phải tới thôn Điệp gia sao, sao lại biến thành như này?”
Trương Nhị Lang mặt mày lo lắng, nhưng mọi người đều nhìn thấy Trương Nhị Lang lúc này mặt mày cũng bầm tím, nhìn một cái là biết bị người ta đánh một trận.
Chuyện này, nhà Trương Đại Tú đã gặp kẻ thù gì, sao hai thằng con trai đều bị đánh?
Điều khiến mọi người sửng sốt hơn là rèm xe cửa vén ra, Lưu Ly vậy mà từ trong xe ngựa nhảy xuống.
Chiếc… xe ngựa này lẽ nào là của Ly?
Lưu Ly này thật sự phát tài rồi sao? Vậy mà ngay cả xe ngựa cũng mua nổi?
Mọi người mới nghĩ như vậy, trong xe ngựa lại có một người bước ra, lúc này, trừ người quan tâm tới Trương Đại Lang, những người khác đều sửng sốt.
Bởi vì người trong xe ngựa bước xuống, vậy mà là một quý công tử mặc cẩm y màu xanh bạc, quý công tử này không chỉ có khí chất trác tuyệt, hơn nữa còn anh tuấn phi phàm, nhìn một cái là biết sinh ra trong gia đình giàu có.
Còn Tần chưởng quầy đi xuống đằng sau quý công tử đó, đương nhiên là bị người ta phớt lờ triệt để.
Thì ra, khi hai người Lưu Ly bị đám người Tiêu lưu manh vây đánh, vừa hay gặp được Tần chưởng quầy đưa chủ tử nhà mình chuẩn bị tới thôn Đại Vĩ tìm Lưu Ly.
Chủ tử của Tần chưởng quầy – Âu Dương Diệp bên cạnh dẫn theo một hộ vệ từng luyện võ công, đối phó với mấy kẻ lưu manh quèn đương nhiên dư sức, mấy tên lưu manh đều sẽ bị đưa đi đầy ở trên trấn.
Chỉ đáng tiếc, để Tiêu lưu manh kia nhân lúc hỗn loạn chạy mất.
Mà Lưu Ly biết được người cứu mình là ông chủ của Phúc Mãn Lâu hơn nữa người ta còn tới tìm cô, bèn dẫn người cùng trở về, trên đường vừa hay gặp được Trương Tam Lang hoảng hốt chạy lên trấn, sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, bọn họ lập tức giao xe bò cho Tam Lang, sau đó ngồi xe ngựa của đám người Tần chưởng quầy trở về.
Lưu Ly cũng không màng chào hỏi Âu Dương Diệp bèn đi xem thương thế của Trương Đại Lang, sau khi nhìn thấy tình trạng của Trương Đại Lang, sắc mặt của Lưu Ly tối sầm lại.
Khi Trương Nhị Lang thấy cái chân gãy của đại ca nhà mình và máu trên đầu của huynh ấy còn có chút sững sờ, thấy Lưu Ly đi tới, lập tức nhìn Lưu Ly.
“Ly tỷ, chân của ca ta tỷ có thể nối không?” Trong ánh mắt Trương Nhị Lang nhìn Lưu Ly tràn ngập hy vọng.
Hắn từng thấy y thuật thần kỳ của Lưu Ly, cho nên tin tưởng mù quáng vào Lưu Ly, lúc này mới thắp lên hy vọng đối với Lưu Ly.
Nhưng hành vi này của Lưu Ly ở trong mắt của người ngoài, mọi người chỉ cảm thấy Trương Nhị Lang là bị đánh cho ngốc rồi.