CHƯƠNG
“Chuyện hôm nay nhanh chóng truyền ra ngoài.”
Cố Tại Ngôn nói, nhìn thoáng qua cửa phòng, “Truyền lại trấn Biên Lư đi.”
Tại Lâm và Nhật Thiên nghe vậy, liếc nhìn nhau một cái.
Trong lòng hai người lúc này đều rõ ràng, chủ nhân không phải muốn truyền tin này lại trấn Biên Lư, mà là muốn truyền lại thôn Đại Vĩ.
Còn chủ nhân muốn là gì, bọn họ cũng ít nhiều đoán ra được rồi.
Chủ nhân là người như vậy, cũng không phải là người một điều nhịn chín điều lành.
Động đến người chủ nhân để ý, vậy nhất định phải thừa nhận lửa giận mà chủ nhân mang lại.
Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua những tầng mây, chiếu sáng khắp mọi nơi, cứ như muốn gột sạch tất cả khói mù đêm qua.
Trong phòng, có lẽ vì quá mệt mỏi nên hai mẹ con ngủ rất say.
“Mẹ ơi——”
Bình Bình nói mê, sau đó hoảng sợ bừng mở mắt.
Tuy tiếng gọi đó rất nhỏ, nhưng vì cái gọi là mẫu tử liền tâm, nên trước tiên Lưu Ly tỉnh lại, sau đó quay đầu sang thì thấy sự hoảng sợ ẩn chứa trong mắt Bình Bình, cô vươn tay ôm Bình Bình vào trong lòng mình.
“Bình Bình đừng sợ, mẹ ở đây.”
Bình Bình vẫn còn hơi mơ màng, đôi mắt cậu hơi ửng đỏ khi nhìn thấy người ôm mình là mẹ.
Kể cả có chín chắn và kiên cường đi chăng nữa, thì cậu cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi.
Khi phải đối mặt với việc bị bắt cóc, đối mặt với kẻ biến thái như Mục Tân Thành, hay đối diện với cái chết thì nói không sợ là nói dối.
Nhưng Bình Bình lại cố nhịn không để mình rơi nước mắt.
Cậu là người đàn ông duy nhất trong nhà, cậu không thể khóc, cậu phải bảo vệ mẹ, vậy nên cậu không thể khóc trước mặt mẹ.
Theo thói quen, Bình Bình coi mình thành người đàn ông duy nhất trong nhà, hoàn toàn quên mất rằng bây giờ mình đã có người gọi là ‘cha’.
Bây giờ điều khiến cho Lưu Ly khó chịu nhất là dáng vẻ hiểu chuyện và cố gắng chịu đựng của Bình Bình, cậu càng làm vậy càng làm cho cô cảm thấy đau lòng.
Lẽ ra, một đứa bé năm tuổi phải không buồn không lo, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, cần gì phải để một đứa bé năm tuổi phải gánh vác cơ chứ?
“Ngoan, muốn khóc thì cứ khóc đi.” Lưu Ly cố gắng nói với giọng nhẹ nhàng.
Rõ ràng Bình Bình đã cố gắng thuyết phục mình đừng khóc, nhưng chẳng biết vì sao, sau khi nghe thấy lời nói dịu dàng của mẹ, cuối cùng cậu không thể nhịn được nữa.
Lúc đầu cậu chỉ chảy nước mắt, sau đó biến thành khóc nức nở khe khẽ, cuối cùng đổi sang khóc lớn thành tiếng, cứ như muốn trúc hết tất cả hoảng sợ trong hai ngày hai đêm ra bên ngoài.
Lưu Ly ôm Bình Bình, mắt cô đỏ ửng, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất vui mừng.
Khóc được là tốt rồi.
Sau khi khóc xong có thể để cho mọi chuyện trôi qua.