CHƯƠNG
Ngoài cửa, Cố Tại Ngôn lặng lẽ đóng cánh cửa phòng vừa mới mở hé ra, hắn cảm thấy rất hụt hẫng khi nghe thấy tiếng khóc trong phòng.
Tiếng khóc trong phòng kéo dài bao lâu thì Cố Tại Ngôn cũng đứng ngoài cửa bấy lâu.
Mãi cho đến khi tiếng khóc ngừng lại, Cố Tại Ngôn mới sai Tại Lâm và Nhật Thiên đi chuẩn bị khăn mặt, đồ ăn và quần áo sạch sẽ mang vào trong phòng.
Năng suất làm việc của Tại Lâm và Nhật Thiên rất cao, họ nhanh chóng mang các thứ vào trong phòng.
Đợi khi Lưu Ly và Bình Bình ra khỏi phòng, họ đã rửa mặc sạch sẽ, ăn mặc chỉnh tề.
Ánh mắt của Cố Tại Ngôn dừng trên dung mạo đã hoàn toàn hồi phục của Lưu Ly đầu tiên, hắn nhíu mày, cảm thấy có cảm giác gì đó rất quen thuộc.
Nhưng Cố Tại Ngôn khẳng định rằng, trong trí nhớ của hắn không có gương mặt này.
Sau đó, Cố Tại Ngôn nhìn đôi mắt đỏ ửng của Bình Bình, trái tim bỗng nhiên cảm thấy đau âm ỷ, chẳng kịp đề phòng.
Từ khi bắt đầu biết ghi nhớ thì đây là lần đầu tiên Bình Bình khóc đến vậy, sau khi khóc xong cậu cảm thấy rất xấu hổ. Lúc thấy Cố Tại Ngôn nhìn về phía chính mình, tuy trên mặt Bình Bình vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nhưng hai tai lại đỏ ửng.
Cậu lo mình sẽ bị cha coi thường, thế nên cuối cùng chỉ có thể không được tự nhiên quay mặt sang hướng khác không để hắn nhìn.
“A ——”
Bầu không khí yên lặng trong sân bị một tiếng hét phá vỡ.
Cố Tại Ngôn nhìn về phía đó, thấy không chỉ Tại Lâm mà ngay cả Nhật Thiên cũng nhìn chăm chú hai mẹ con Lưu Ly với vẻ mặt kỳ quái.
Cố Tại Ngôn nhíu mày. Hắn chưa nói gì mà chỉ thản nhiên liếc nhìn ra hiệu cho họ.
Sau khi nhận được ánh mắt của chủ nhân mình, Tại Lâm và Nhật Thiên cùng nhau bước ra ngoài.
Đồ ăn sáng được đặt trên bàn đá trong sân, có cháo và bánh bao thịt, không quá phong phú nhưng cũng gọi là đầy đủ.
Sau khi Cố Tại Ngôn ăn sáng cùng hai mẹ con Lưu Ly xong, thì bảo mình có việc rồi ra khỏi sân.
Khi đi đến một cái sân gần đó, hắn nhìn thấy hai người Tại Lâm và Nhật Thiên đứng đều đứng đấy, có điều vẻ mặt của hai người rất khác nhau.
Nhật Thiên nhíu mày như đang nghĩ đến chuyện gì đó, còn Tại Lâm thì giống như phát hiện ra vùng đất mới, hắn nhìn Cố Tại Ngôn với ánh mắt phấn khích.
“Sao lại thế này?” Cố Tại Ngôn hạ giọng hỏi.
Hắn không thể không thấy sự khác thường của hai thuộc hạ. Hắn linh cảm trong đó có ẩn chứa gì đó, hơn nữa còn là chuyện không hề bình thường.
Tại Lâm thì không nói, nhưng từ trước đến nay Nhật Thiên đều chín chắn, hắn sẽ không tỏ vẻ mặt như thế mà không có lý do.
“Chủ nhân, ngài có con trai lớn như thế từ bao giờ vậy? Quả thật trông giống chủ nhân như một khuôn đúc ra.” Vẻ mặt Tại Lâm phấn khích. Trước kia chủ nhân không để bọn họ đến quá gần cho nên đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ của tiểu chủ nhân.