CHƯƠNG
Bởi vì Tôn lão cũng từng nói, Nhiêu lão tiên sinh này hiện nay là an dưỡng ở nhà, không có dự định thu nhận học trò nữa.
Nếu cô hiện nay tùy ý đề xuất khiến ông ta phá lệ thu nhận học trò, vậy thì có loại cảm giác dùng ơn ép phải báo đáp, rất dễ gây ra ác cảm, bất luận là đối với cô hay đối với Bình Bình đều bất lợi.
Cho nên, không bằng thực tế một chút.
Nghĩ như vậy, Lưu Ly mới mở miệng: “Nếu lão tiên sinh muốn cảm tạ, cho ta lượng bạc là được.”
Trực tiếp muốn tiền, tuy hơi thô tục, nhưng ai không cần dùng tiền chứ?
Huống chi, ý nghĩ lấy tiền và hai bên tiền trao cháo múc, biểu thị cô sẽ không dùng ân tình để ép báo đáp nữa.
Còn đòi lượng có nhiều không?
Ha, đối với bách tính bình thường mà nói, lượng quả thật là rất nhiều.
Nhưng đối với gia đình giàu có mà nói, lượng không tính là gì, nếu cô lấy ít hơn, e là người ta sẽ cảm thấy tính mạng của người nhà bọn họ không đáng tiền.
Lưu Ly chỉ cần lượng là quà đáp tạ, khiến Tôn lão hơi sững sờ, nhưng lại rất nhanh hiểu được, ánh mắt nhìn Lưu Ly có thêm vài phần khen ngợi.
Xem ra đứa trẻ này vẫn là một người rõ ràng, không hám lợi.
Mà Nhiêu Vân Châu và những người khác của Nhiêu gia cũng có hơi sững sờ khi Lưu Ly chỉ muốn lượng.
Không hiểu, chỉ cảm thấy Lưu Ly chưa trải sự đời, ngu ngốc.
Mà người có tâm tư thấu đáo, lại vào lúc này đánh cao Lưu Ly, Nhiêu Vân Châu là một trong những người đó.
Nghe thấy yêu cầu của Lưu Ly, Nhiêu Vân Châu gật đầu, bảo quản gia đứng hầu ở một bên đi lấy ngân lượng.
Quản gia cầm một hà bao, nhẹ tênh, Lưu Ly biết bên trong đựng ngân phiếu, cũng không kiểm tra con số, Lưu Ly trực tiếp cất đi. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Sau đó, sau khi dặn người của Nhiêu gia hai đứa trẻ là sinh non, nhớ nhất định phải giữ ấm và trong phòng thoáng gió, cố gắng ít tiếp xúc với người lạ, Lưu Ly mới theo Tôn lão rời đi.
Cho tới nhìn không nhìn thấy bóng dáng của Lưu Ly, Nhiêu Vân Châu mới rời mắt.
Phu nhân của Nhiêu Vân Châu làm phu thê nhiều năm, hiểu nhất trượng phu của mình nhất, thấy trượng phu của mình như vậy, không khỏi ngạc nhiên.
“Chàng sao lại nhìn chằm chằm tiểu cô nương người ta như vậy?”
Nhiêu Vân Châu hoàn hồn, nhìn sang phu nhân của mình: “Nàng không cảm thấy Lưu nương tử đó quen mắt sao?”
Nhiêu lão phu nhân nhớ lại dung mạo của Lưu Ly, lại lắc đầu: “Hình như chưa từng gặp.”
Nhiêu Vân Châu bèn nhìn sang con trai của mình.
Nhiêu Tiêu Daocũng lắc đầu: “Cha, con cũng không cảm thấy quen mắt.”
Nhiêu Vân Châu lại liếc nhìn những người khác của Nhiêu gia, những người đó cũng đều lắc đầu.