CHƯƠNG
Nhiêu Vân Châu thấy vậy, chỉ coi là mình thật sự nghĩ sai rồi.
Tuy nhiên lúc này con gái của Nhiêu Thanh Nhã cuối cùng mới hoàn hồn, Quách Bình Sương tuổi lại vào lúc này mà mở miệng: “Ngoại tổ phụ, cháu hình như từng gặp ở đâu đó.”
Nhiêu Vân Châu nhìn sang cháu ngoại của mình, tuy biết cháu ngoại nói không phải như những gì mình nghĩ, nhưng vẫn nghi hoặc hỏi: “Ổ? Sương Nhi từng gặp ở đâu?”
“Trước tiệm quần áo, chính là dì vừa rồi nói mẹ phải đi tìm đại phu bắt mạch.”
Tuy dáng vẻ không giống, nhưng giọng nói và đôi mắt của dì đó cô bé nhớ.
Nhiêu Vân Châu nghe vậy thì thần sắc hơi thay đổi, sau đó vuốt râu của mình, vẻ mặt như có suy tư.
…
Lúc này, Tôn lão đã lên xe ngựa lại có hơi kích động nhìn sang Lưu Ly.
Ánh mắt nóng bỏng đó, cho dù Lưu Ly có điềm tĩnh như nào, lúc này cũng không điềm tĩnh được.
“Tôn lão, ông có gì thì cứ nói.” Nhìn cô như vậy, cô thật sự có loại cảm giác da đầu tê dại.
“Nếu đã như vậy, vậy ông nói thẳng nha.” Tôn lão cũng từng nói chuyện mấy lần với Lưu Ly, vậy nên không hề khách sáo.
Lưu Ly nghe vậy thì gật đầu: “Ông nói, cháu nghe.”
“Ly, ông muốn hỏi cháu, cháu làm sao khiến cho ba mẹ con của Nhiêu gia bình an?”
Tuy tình trạng của Nhiêu Thanh Nhã ông ta không có tận mắt nhìn thấy, nhưng ông ta cũng biết loại tình huống đó, cho dù cháu của ông ta tới, e là cũng sẽ không có nắm chắc % sẽ khiến ba người đó sống hết được.
Thậm chí, khả năng nhiều nhất chỉ giữ được một đứa trẻ.
Nhưng Lưu Ly lại làm được tới mức khiến ba mẹ con bình an, khi rời đi ông ta đã bắt mạch cho Nhiêu Thanh Nhã, mạch tượng đó tốt hơn tưởng tượng của ông ta.
Sinh sớm, khó sinh cộng thêm ra máu nhiều, căn bản không thể có mạch tượng khỏe như vậy.
Mà đứa trẻ vừa sinh ra thì mặt mày xanh xao kia, theo kinh nghiệm của ông ta, cũng chắc không có khả năng sống.
Nhưng Lưu Ly lại làm được.
Trong này nhất định có mẹo gì đó.
Nghe thấy câu hỏi của Tôn lão, tim Lưu Ly không khỏi đập thình thịch.
Cô sao lại quên mất, Tôn lão là lão đông y dày dặn kinh nghiệm, chuyện ngày hôm nay nước linh tuyền chính là sơ hở lớn nhất, đặc biệt trước khi rời đi, Tôn lão đã bắt mạch cho Nhiêu Thanh Nhã.
Nước linh tuyền có tác dụng hồi phục đối với cơ thể của một người lớn cỡ nào cô rất rõ, e là khi bắt mạch Tôn lão đã nghi ngờ rồi?
Trong lòng Lưu Ly chợt hoảng hốt, vẻ mặt lại không nhìn ra sơ hở.
Suy nghĩ một lát, Lưu Ly mới tìm ra được một cái cớ, bèn nghiêm túc lại mang theo vài phần khó xử mà mở miệng: “Tôn lão, không phải cháu không muốn nói, thật sự đây là thủ đoạn phối thuốc độc môn mà sư phụ dạy y của cháu đã dạy cho, trước khi sư phụ đi từng dặn cháu không thể tùy tiện tiết lộ.”
Tôn lão nghe thấy là phương pháp độc môn, vừa kinh ngạc cũng lại có chút thất vọng.
Nếu là độc môn, lại từng được dặn dò, mẹo bên trong đương nhiên không thể tùy tiện tiết lộ.
Có điều rất nhanh, Tôn lão lại lấy lại tinh thần, nhìn gương mặt của Lưu Ly, dáng vẻ như có suy tư.