CHƯƠNG
“Cút…”
Cố Tại Ngôn sa sầm mặt, lạnh lùng phun ra một chữ, không hề có ý muốn nể mặt Trương Đỗ Quyên.
Nếu như có bọn người Nhật Thiên ở đây, chắc chắn bọn họ sẽ cảm thấy Trương Đỗ Quyên vô cùng may mắn.
Đổi lại là trước kia, chủ tử nhà bọn họ đã sớm ném người ra ngoài, làm gì có chuyện để mặc cho nữ nhân diễn vở kịch buồn nôn trước mặt mình.
Đây cũng là do Cố Tại Ngôn cố ý để Yên Yên biểu hiện, lúc này mới cho Trương Đỗ Quyên sân khấu.
Bây giờ Yên Yên đã nói xong rồi, đương nhiên Cố Tại Ngôn không cần phải khách khí nữa.
Trương Đỗ Quyên vô cùng khó tin.
Thương hương tiếc ngọc đã nói đâu?
Không phải nam nhân nhìn thấy bộ dạng này của nàng ta, chẳng phải ai cũng sẽ mềm lòng dỗ dành vài câu à?
Tại sao lại như vậy?
Trương Đỗ Quyên kinh ngạc nhìn Cố Tại Ngôn, trông có vẻ như rất khó hiểu.
“Cút đi, đừng để ta phải ném ngươi ra ngoài.”
Cố Tại Ngôn chẳng muốn nhìn Trương Đỗ Quyên thêm một chút nào, hắn lại không kiên nhẫn mà lên tiếng uy hiếp một lần nữa.
Lần này, Cố Tại Ngôn không hề keo kiệt mà thể hiện quyền y của mình, Trương Đỗ Quyên hoảng sợ đầu óc trống rỗng, không kịp suy nghĩ gì nhiều, nàng ta liền vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Đợi đến lúc nàng ta chạy ra khỏi cửa nhà Lưu Ly, nghe thấy cửa đóng rầm một tiếng, bản thân vẫn còn chưa hoàn hồn.
Cố Tại Ngôn lúc nãy thật sự thật sự rất đáng sợ.
Lúc này, Trương Đỗ Quyên đã gạt bỏ suy nghĩ muốn quyến rũ Cố Tại Ngôn, nam nhân đó ngoại trừ có tiền ra thì không có chỗ nào là thích hợp.
Vóc dáng xấu xí, tính tình khó chịu, còn không bằng Âu Dương công tử.
Chỉ là Trương Đỗ Quyên vừa mới nhớ tới cảnh tượng Âu Dương Diệp ném con thú đầy máu me vào người nàng ta, sắc mặt liền trắng bệt.
Đột nhiên, nàng ta cảm thấy số mình thật khổ.
Ông trời đã cho nàng ta nhan sắc xinh đẹp, sao lại không cho nàng ta tìm một nam nhân hợp ý?
Nàng ta muốn gả cho một người thật tốt, còn phải chịu đựng tính khí thất thường của người ta, mạng của nàng ta thật là khổ mà.
Trương Đỗ Quyên uể oải đi vào trong thôn, chỉ là đi được vài bước, tay nàng ta bỗng nhiên đặt ngay vạt áo của mình, trong nháy mắt tất cả đều là ánh sáng.
May mắn là lần này không uổng công.
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Trương Đỗ Quyên đã tốt hơn nhiều.
Sau khi Trương Đỗ Quyên đi rồi, trong nhà đã yên tĩnh lại.
Tâm trạng Lưu Ly đang tốt, nghĩ tới ba ngày sau sẽ tổ chức tiệc tân gia, cô cũng không còn gấp gáp đi điều chế dược mà là nói với Yên Yên và Bình Bình.
“Bọn con chờ nha, mẹ sẽ làm thịt kho cho con ăn.”
Lúc này, Lưu Ly cũng chỉ muốn làm đồ ăn ngon để thưởng cho Yên Yên, về phần tại sao lại thưởng, tại sao tâm trạng lại tốt hơn, Lưu Ly không suy nghĩ sâu xa.