CHƯƠNG
Dù sao thì về mặt tình cảm, Lưu Ly thật sự có chút trì độn.
Nhìn bộ dạng cười tươi của Lưu Ly, ba cha con đều cười theo.
Yên Yên nghe thấy mẹ muốn làm thịt kho, hai mắt liền phát sáng, vội vàng hỏi: “Mẹ ơi, cái gì gọi là thịt kho vậy?”
Mặc dù không biết thịt kho là cái gì, nhưng mà nghe thấy có vẻ rất ngon miệng.
Dù sao thì những món lạ lẫm mà mẹ làm đều rất ngon, cho nên món thịt kho này chắc chắn cũng rất ngon.
Yên Yên vô cùng tin tưởng Lưu Ly.
Thịt kho là cái gì, đương nhiên Lưu Ly sẽ không thể nào miêu tả thành lời, cho nên Lưu Ly liền nói một cách thần bí: “Chờ một canh giờ nữa thì con sẽ biết thôi.”
Kho thịt rất tốn lửa, nhưng có một vài món đơn giản lại được nấu nhanh chóng, cho nên một canh giờ là đủ rồi.
Nói xong, Lưu Ly liền đi ra nhà sau.
Nhưng khi nhìn thấy động tác của Lưu Ly, Cố Tại Ngôn vội vàng đặt Yên Yên đang ôm trên tay xuống rồi đi theo Lưu Ly.
Yên Yên cũng muốn đuổi theo, lại bị Bình Bình kéo lại.
Chỉ là vừa mới nắm chặt tay Yên Yên, Bình Bình lại ảo não vô cùng.
Cậu đứng về phe mẹ, cậu còn chưa tha thứ cho cha, tại sao lại phải giữ chặt tay muội muội chứ?
“Ca ca kéo muội làm gì?”
Lúc này, Yên Yên lên tiếng hỏi, vẻ mặt khó hiểu.
Bình Bình: “… chắc chắn là mẹ muốn đi lấy thịt, chúng ta đi vào trong phòng bếp chờ đi, đừng làm chậm trễ chuyện của mẹ.”
Đúng, đây chính là nguyên nhân mà cậu giữ chặt muội muội, tuyệt đối không phải là bởi vì muốn tạo cơ hội cho cha và mẹ ở cùng nhau.
Bình Bình tự an ủi mình trong lòng, sau đó nắm tay Yên Yên đi ra phía trước.
Yên Yên cảm thấy Bình Bình nói rất có đạo lý, cho nên cũng không phản bác nữa.
Ở trong phòng chứa đồ, Lưu Ly nhìn những tảng thịt treo trên xà nhà, đang định nhón chân lên muốn lấy đi, một cái tay khác đúng lúc này vượt qua đỉnh đầu của cô lấy miếng thịt đó.
“A…”
Vốn dĩ trong đầu Lưu Ly còn đang suy nghĩ làm món thịt kho như thế nào, lại suy nghĩ rất chuyên chú, căn bản không biết phía sau có người đi theo.
Đột nhiên lại có một cánh tay vươn ra như thế, dọa cô giật nảy cả mình.
Hù dọa thì không sao, điều quan trọng là phản ứng của cô quá dữ dội.
Lúc tránh sang bên cạnh, không biết tại sao lại dẫm vào váy của mình rồi ngã qua một bên, cô theo bản năng muốn nắm lấy cái gì đó. Nhưng trời xui đất khiến, cô lại nắm phải mảnh vải ngày mông Cố Tại Ngôn.
Sau đó liền nghe thấy xoẹt một tiếng.
Lúc nghe tiếng xoẹt truyền đến, Lưu Ly cũng không quan tâm đến việc mình sắp ngã xuống đất, cô vô thức nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Đập vào mắt mình là một mảnh trắng đến phát sáng, Lưu Ly cảm thấy máu cả người đều đọng lại.