CHƯƠNG
Sao lại… có thể như vậy?
Trong đầu Lưu Ly trống rỗng, đến mức cô được ôm bởi một đôi tay to lớn vững vàng để mình không ngã xuống mà cũng không phát hiện ra, trong đầu chỉ có một mảnh trắng bóng ấy.
“Nàng còn muốn ngây ngốc trong ngực ta bao lâu nữa?” Giọng nói khàn khàn lại từ tính vang lên trên đỉnh đầu Lưu Ly.
Lưu Ly ngước mắt đối diện với ánh mắt của Cố Tại Ngôn, sau đó lại theo bản năng mà nhìn về phía vật thể trắng bóng một lần nữa… thật thật là trắng…
Cố Tại Ngôn: “…”
Cố Tại Ngôn cảm thấy nếu như không phải nữ nhân trước mắt là mẹ của con hắn, có lẽ là hắn đã…
Ánh mắt rơi vào biểu cảm càng ngày càng ngơ ngác của Lưu Ly, không hiểu sao Cố Tại Ngôn lại cảm thấy nhụt chí.
Thôi bỏ đi, cho dù không phải Bình Bình và Yên Yên là con của hắn thì hắn cũng không có cách nào đối xử với nữ nhân trước mắt giống cách đã đối xử với những nữ nhân không liên quan với mình.
Hắn không thể không thừa nhận, bất tri bất giác, nữ nhân này đã bước vào lòng hắn.
Đến mức trong lòng hắn cảm thấy thật sự rất vui vẻ vì có thể nhìn thấy cô vì mình mà sinh ra phản ứng ngơ ngác.
Mặc dù trong khoảnh khắc nữ nhân này xé y phục của hắn, hắn có hơi đen mặt.
“Đẹp không?” Thấy Lưu Ly vẫn nhìn chằm chằm vào mông mình như cũ, Cố Tại Ngôn yếu ớt lên tiếng, trong giọng nói khàn khàn lại mang theo vẻ quyến rũ một cách khó hiểu.
“Đẹp.” Lưu Ly vô thức gật đầu: “Trắng trắng, tròn tròn, thật là muốn sờ…”
Cố Tại Ngôn: “…”
Nửa canh giờ sau.
Trong phòng bếp, mùi hương thịt kho bay lên ngào ngạt, chỉ là mùi vị thôi mà đã có thể khiến người ta phải thèm đến nỗi muốn nuốt cả lưỡi.
Có điều bên cạnh nồi thịt đang sôi ùng ục chính là những miếng thịt đang chất đống, da, nội tạng, còn có thịt gà, nấm, cùng với khoai tây, nhưng Lưu Ly chỉ đang ngồi thất thần trước bếp, mảy may không hề có ý muốn nấu nướng.
Rốt cuộc Bình Bình cũng không chịu được nữa rồi.
Cậu bước lên đưa tay sờ vào trán Lưu Ly.
Sau đó, bộ dạng như ông cụ non mà nhíu mày, lại sờ sờ vào trán của mình, lông mày càng nhíu chặt hơn nữa.
Lúc bàn tay nhỏ bé của Bình Bình đặt lên trán Lưu Ly, Lưu Ly đã hoàn hồn, nhìn động tác của Bình Bình, Lưu Ly có chút khó hiểu. Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.
Lúc này, Bình Bình mang theo vẻ mặt nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô: “Mẹ đâu có nóng đâu, tại sao mặt lại đỏ như thế?” Còn ngồi trước bếp nữa, cả nửa ngày mà không có phản ứng.
Mặc dù Bình Bình vô thức muốn tác hợp cho cha và mẹ, nhưng dù sao thì tuổi của Bình Bình vẫn còn nhỏ, cho nên cậu chỉ biết lúc người lớn đơn độc ở cùng với nhau thì có thể xúc tiến tình cảm, nhưng mà tình cảm giữa người lớn với nhau là như thế nào thì cậu không hề biết, cho nên mới có câu hỏi như hiện tại.
Lưu Ly: “… à, có lẽ là bởi vì lửa nóng quá.”
Đúng vậy, bởi vì lửa nóng nên mới làm cô đỏ mặt.