CHƯƠNG
Giống với Vương thị, trên người có các loại bệnh tật còn dinh dưỡng không đủ đường huyết thấp, điều bó tay hơn là Lưu Tiểu Cúc đã mất máu quá độ, cơ thể đã lạnh toát, tình hình rất nguy cấp.
Suy nghĩ một chút, Lưu Ly cuối cùng đã quyết định: “Khiêng cô ta vào.”
Lưu Ly chỉ vào căn nhà tranh của mình.
Cô không phải thánh mẫu, sẽ không vào lúc này khiêng Lưu Tiểu Cúc vào nhà mới của mình.
Có thể cho Lưu Tiểu Cúc vào nhà tranh của mình thì đã chí tình chí nghĩa rồi.
Dù sao bất cứ một ai của Lưu gia, cô thật sự không muốn trêu chọc, cô ghét phiền phức.
May mà phân phó của Lưu Ly không khiến mấy người của tứ phòng có dị nghị gì, Lưu Sự Vĩ và Vương thị hợp lực, loạng choạng khiêng Lưu Tiểu Cúc vào nhà tranh.
May mắn trong căn nhà tranh còn chăn và nến cũ trước đây, ngược lại có thể giải quyết nhu cầu cấp thiết trong lúc này.
Đợi sau khi mẹ con Vương thị đặt Lưu Tiểu Cúc lên giường, Lưu Ly bảo hai người ra ngoài.
Đợi hai người vừa ra ngoài, Lưu Ly đầu tiên cho Lưu Tiểu Cúc uống một giọt nước linh tuyền, sau đó xử lý vết thương cho Lưu Tiểu Cúc.
Chỉ là khi xử lý vết thương, Lưu Ly lại phát hiện chuyện bó tay hơn.
Xương trán của Lưu Tiểu Cúc lại bị vỡ một mảnh, cũng khó trách không cầm được máu.
Lưu Ly lấy ra thuốc cầm máu đã điều chế sẵn trong không gian ra, cộng thêm mấy giọt nước linh tuyền, Lưu Ly mới bôi thuốc lên vết thương của Lưu Tiểu Cúc.
Vỡ xương, chỉ dựa vào cái này đương nhiên không được.
Điều chế thuốc có thể phát triển xương lại rất khó, hơn nữa còn thiếu một vị thuốc…
“Cạch” một tiếng, Lưu Ly đi ra khỏi phòng, mấy người Vương thị đi tới.
Mà Lưu Đại Thọ của tứ phòng cũng không biết tới từ khi nào, trên mặt bốn người tràn ngập sự lo lắng, nhưng trong ánh mắt nhìn Lưu Ly trừ sự mong chờ còn có sợ hãi.
Cuối cùng vẫn là Lưu Phúc Vĩ nhỏ nhất mở miệng: “Ly tỷ, tỷ của ta sao rồi?”
Sau khi hỏi xong, Lưu Phúc Vĩ lại rụt rè lùi lại một bước.
Rõ ràng, nếu không phải thật sự rất lo lắng cho Lưu Tiểu Cúc, Lưu Phúc Vĩ cũng không dám mở miệng.
“Tình hình rất không tốt.” Lưu Ly nói thật, ánh mắt nhìn sang Lưu Đại Thọ: “Tình hình của Tiểu Cúc không lạc quan, hiện nay thiếu mấy vị thuốc, tôi cần đi chuẩn bị, trong khoảng thời gian này Tiểu Cúc bất cứ lúc nào cũng sẽ có nguy hiểm tới tính mạng.”
Lưu Đại Thọ vừa nghe thấy Lưu Ly nói như vậy, có chút không biết làm sao: “Ta… ta sẽ chuẩn bị ngân lượng…”
Đáy mắt của Lưu Đại Thọ có đau đớn, cũng có chột dạ và bất lực, căn bản không dám nhìn thẳng vào mắt của Lưu Ly.
Bởi vì ông ta bây giờ căn bản không biết phải đi đâu kiếm ngân lượng, vừa rồi khi ông ta về nhà tổ xin tiền, không những không xin được ngân lượng, còn bị mắng một trận té tát.
Sự lúng túng của Lưu Đại Thọ Lưu Ly nhìn thấy, nhưng chỉ coi như không nhìn thấy: “Ngân lượng cho nợ trước, chỉ là tối nay các người phải trông kỹ Tiểu Cúc, nếu cô ta sốt, nhớ phải chú ý hạ nhiệt, lau người khống chế nhiệt độ cho cô ta, nếu không cứu lại được, đầu cũng sẽ xuất hiện vấn đề.”
Còn tại sao không thể trực tiếp cho bọn họ thuốc hạ sốt?