CHƯƠNG
Là tiếng của Lưu Phúc Vĩ.
Nghe thấy tiếng gọi gấp gáp này, tim của Lưu Ly không khỏi đập thình thịch, cất bước chạy về phía cửa.
Tuy mạch tượng ba ngày nay của Lưu Tiểu Cúc giống như càng lúc càng bình ổn, vết vỡ ở trán cũng gần như hồi phục rồi, nhưng không biết tại sao, rõ ràng hôm qua Lưu Tiểu Cúc nên tỉnh nhưng vẫn không tỉnh.
Đây bỗng nhiên nghe thấy giọng nói của Lưu Phúc Vĩ cô lo lắng Lưu Tiểu Cúc có phải xảy ra chuyện gì.
Cũng không có cái gì khác, chỉ là Lưu Tiểu Cúc suy cho cùng là do cô tốn sức cứu chữa, nếu đã cứu rồi, vậy thì phải chịu trách nhiệm tới cùng.
Chỉ là vừa mở cửa ra thì không nhìn thấy sự lo lắng hoảng hốt của Lưu Phúc Vĩ, mà là vẻ vui sướng.
Lẽ nào…
“Ly tỷ tỷ, tứ tỷ của ta tỉnh rồi, tỷ ấy tỉnh rồi.” Lưu Phúc Vĩ rất vui mừng.
Lưu Ly nghe thấy Lưu Tiểu Cúc tỉnh lại, trong lòng thở phào đồng thời cũng bước ra khỏi cửa nhà, chuẩn bị đi xem thử tình hình của Lưu Tiểu Cúc.
Lúc này, Lưu Tiểu Cúc nằm ở trên chiếc giường ở căn nhà tranh nhìn người thân vừa xa lạ vừa quen thuộc, trên gương mặt trắng bệch không có quá nhiều biểu cảm, ngược lại trong đôi mắt đó lại có thêm vài phần đờ đẫn và tang thương, và một chút oán hận không cam tâm không vơi đi.
Lưu Đại Thọ và Vương thị đã mấy lần thử nói chuyện với con gái của mình, nhưng cuối cùng lại không có hiệu quả.
Lưu Tiểu Cúc không nói chuyện, chỉ yên lặng nằm ở trên giường, ánh mắt cũng khiến bọn họ rất không hiểu.
Cứ cảm thấy con gái ở trước mắt tỉnh lại thì có hơi khác, nhưng rốt cuộc khác ở đâu, bọn họ lại nói không rõ được, chỉ cho rằng con gái có thể là vì lần này bị thương quá nặng, tổn thương ở đầu.
Nghĩ như vậy, trên mặt hai người lại mang theo sự lo lắng.
May mắn, trong sân bên ngoài rất nhanh đã truyền tới tiếng của Lưu Phúc Vĩ và Lưu Ly, lúc này mới khiến hai phu thê thở phào.
Khi Lưu Ly đi vào, đập vào mắt là cảnh Lưu Đại Thọ và Vương thị nhìn cô với ánh mắt kỳ vọng, mà Lưu Tiểu Cúc lại yên lặng nằm ở trên giường.
Chỉ là ánh mắt đó…
Tuy ánh mắt đó không dừng trên người cô, nhưng tự dưng khiến cô cảm nhận được cảm giác tâm sự và tang thương trong đó.
Nhưng Lưu Tiểu Cúc chỉ có tuổi, trước đó cũng là một người có tính tình yếu đuối, sao lại có ánh mắt như này.
Có lẽ là do ánh mắt lúc đó của Lưu Ly quá trực tiếp khiến cho Lưu Tiểu Cúc cảm nhận được, Lưu Tiểu Cúc chuyển mắt nhìn sang Lưu Ly
Chỉ là khi ánh mắt nhìn vào Lưu Ly, Lưu Tiểu Cúc lại vừa mê mang vừa sửng sốt vừa nghi hoặc mà buột miệng nói: “Cô là ai?”
Lưu Tiểu Cúc hôn mê mấy ngày, giọng nói có hơi khàn và suy yếu, lại khiến mấy người trong phòng nghe được hết.
Tuy lời này của Lưu Tiểu Cúc vừa nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều dừng trên người Lưu Tiểu Cúc.