CHƯƠNG
Lưu Tiểu Cúc, không nhận ra Lưu Ly?
Lẽ nào đầu thật sự có vấn đề?
Người của tứ phòng Lưu gia mang vẻ mặt l lắng, mà Lưu Ly không nói hai lời, trực tiếp đi tới bắt mạch cho Lưu Tiểu Cúc.
Nhìn hành vi này của Lưu Ly, Lưu Tiểu Cúc nhíu mày, sự nghi hoặc trong đáy mắt càng đậm hơn.
Không, người trước mắt này, nhất định không phải là người nàng ta nghĩ.
Lưu Tiểu Cúc nghĩ như vậy, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lưu Ly, giống như muốn nhìn Lưu Ly tới nở ra đóa hoa.
Lưu Ly dưới ánh mắt của Lưu Tiểu Cúc dịch tay ra, ánh mắt nhìn thẳng vào Lưu Tiểu Cúc.
Từ mạch tượng, cô không nhìn ra bất cứ thứ gì.
Càng không thể khẳng định Lưu Tiểu Cúc là vì đập đầu mà mất trí nhớ.
Đối với thuốc của mình cô tự tin nhất, nhưng đầu của con người phức tạp, cô cũng không dám nói tới quá tuyệt.
Chỉ là ánh mắt của Lưu Tiểu Cúc lại cứ khiến cô cảm thấy không đúng.
Nhưng rốt cuộc không đúng ở đâu, Lưu Ly nhất thời không nhớ ra.
Mà lúc này, Lưu Phúc Vĩ nhỏ tuổi nhất đã mở miệng: “Tứ tỷ, tỷ ấy là Ly tỷ tỷ, tỷ quên rồi sao?
“Lưu Ly?” Trong ánh mắt của Lưu Tiểu Cúc sững sờ, sau đó vội vàng phủ nhận: “Không thể nào!”
Sau đó, vừa mới hét ra câu này, dư quang ở khóe mắt của Lưu Tiểu Cúc lại thấy có người ở cửa.
Người ở cửa không phải ai khác, chính là Cố Tại Ngôn và Bình Bình Yên Yên đi tới xem tình hình.
Nói chính xác, là Yên Yên muốn tới, Cố Tại Ngôn và Bình Bình chỉ là đi cùng.
Ánh mắt của Lưu Tiểu Cúc khi quét qua gương mặt của Cố Tại Ngôn rất nhanh đã rời đi, nhưng khi nhìn thấy Bình Bình và Yên Yên, ánh mắt vốn muốn lướt qua của Lưu Tiểu Cúc lại bỗng nhiên dừng lại, sau đó bèn nghiêm túc còn rất không kiêng dè đánh giá Bình Bình và Yên Yên.
Ánh mắt như này, giống như là đang cật lực muốn xác định cái gì đó.
“Hai đứa là Bình Bình và Yên Yên sao?” Lưu Tiểu Cúc đè nén cảm xúc sôi sục của mình, rất không chắc chắn mà hỏi, vẻ mặt lộ ra sự cổ quái.
Bình Bình nhíu mày, Bình Bình nghẹo đầu nhìn Lưu Tiểu Cúc, sau đó nở nụ cười: “Chào dì, cháu là Yên Yên.”
Nhìn gương mặt xinh xắn trắng trẻo đó của Yên Yên và nụ cười trên mặt cô bé, đáy mắt của Lưu Tiểu Cúc mang theo sự khó tin, giống như nghe thấy chuyện gì mà nàng ta khó thể tiêu hóa trên cõi đời này.
Nhưng ngay sau đó, giống như nhớ ra điều gì đó, Lưu Tiểu Cúc nhìn sang Bình Bình.
Sau đó, Lưu Tiểu Cúc đã ngất đi.
Mà Lưu Ly luôn quan sát tình trạng của Lưu Tiểu Cúc, lại nhìn thấy rõ ràng trong ánh mắt nhìn Bình Bình của Lưu Tiểu Cúc, vậy mà mang theo sự sợ hãi.
Bình Bình thì nhíu mày: “…”
Sau khi thấy Lưu Tiểu Cúc ngất đi, Bình Bình nhìn sang Lưu Ly, vẻ mặt đó nhìn trông có vài phần ấm ức và vô tội.
Cậu bé đâu có dọa người như vậy, có thể dọa người ta ngất đi sao?
Rõ ràng, Bình Bình cho dù rất nhỏ, nhưng cũng nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Lưu Tiểu Cúc.
Nhìn Bình Bình hiếm khí lộ ra vẻ mặt như này, Lưu Ly khẽ nhếch môi.