CHƯƠNG
Chỉ là Lưu Tiểu Cúc dù sao đã ngất ở trước mặt cô, cho dù trong lòng có nhiều nghi hoặc hơn nữa cũng buông xuống, khám cho người ta trước đã.
Chỉ là khi Lưu Ly đang muốn đi tới bắt mạch cho Lưu Tiểu Cúc, tay vừa chạm vào mạch của Lưu Tiểu Cúc, Lưu Tiểu Cúc đã mở mắt ra.
Trong mắt của Lưu Tiểu Cúc lúc này vẫn mang theo sự mê mang, nhưng không có cảm giác tang thương trước kia, ngược lại mang theo một chút rụt rè và bất an mà mọi người quen thuộc.
“Mẹ…” Lưu Tiểu Cúc gọi một tiếng.
“Mẹ ở đây, con sao rồi.” Vương thị lo lắng đi tới, ngồi ở bên giường, Lưu Ly bèn lùi lại một bước.
“Con bị làm sao vậy?” Lưu Tiểu Cúc nói xong, tay còn day huyệt thái dương, dáng vẻ rất đau đầu.
Vương thị thấy con gái như vậy, trong lòng thở phào, nói lại một lượt sự việc đã xảy ra.
Lưu Tiểu Cúc nghe xong thì ánh mắt ảm đảm lại mang theo sự hoảng sợ: “Mẹ, con không muốn trở về… con sợ…”
Lưu Tiểu Cúc vừa dứt lời, Lưu Đại Thọ và Vương thị đều khó xử.
Bây giờ không trở về thì có thể đi đâu?
Tóm lại không thể cứ ở chỗ của Ly được?
Nhưng dáng vẻ sợ hãi đó của con gái lại khiến hai phu thê đau lòng, con gái nếu trở về, dựa theo tính tình của mẹ, e là sẽ bị đánh một trận.
“Ly, coi như thúc cầu xin cháu.” Lưu Đại Thọ nói xong, muốn quỳ xuống trước Lưu Ly.
Lưu Ly thấy vậy thì vội tránh ra, mà Cố Tại Ngôn nhìn ra Lưu Ly không muốn nhận cái quỳ này, bèn đưa tay túm lấy, cưỡng chế khiến động tác quỳ xuống của Lưu Đại Thọ dừng lại.
Cơ thể lúc này của Lưu Đại Thọ giống như lơ lửng trên không trung, cực kỳ ngại ngùng, may mà Cố Tại Ngôn kịp thời buông tay, lúc này mới khiến ông ta không có ngại ngùng nữa.
Nhưng như vậy, muốn quỳ xuống là không thể rồi, Lưu Đại Thọ bèn nói: “Ly, có thể để Tiểu Cúc sống tạm ở chỗ này của cháu không?”
Nói ra câu này, Lưu Đại Thọ đỏ bừng mặt.
Rõ ràng là cảm thấy lời này của mình quá mức hoang đường, trước đó là thương thế của Lưu Tiểu Cúc chưa có khỏi hết cách, nhưng bây giờ ông ta đề xuất yêu cầu như vậy thật sự có chút mặt dày.
Nhưng ông ta có lòng muốn bù đắp cho Lưu Ly cái gì đó cũng không thể, dù sao ông thật sự cái gì cũng không có.
Nghĩ như vậy, đầu óc của Lưu Đại Thọ cúi thấp hơn, càng không dám nhìn Lưu Ly.
Lưu Ly thấy Lưu Đại Thọ như vậy, cũng không có nói nhiều nữa, chỉ hờ hững mở miệng: “Sức khỏe của Tiểu Cúc đã không còn đáng ngại, còn căn nhà tranh này có thể cho cô ta mượn ở vài ngày, không có chuyện gì khác thì tôi đi trước.”
Cho mượn một căn nhà cũng không có gì, dù sao cô không sống ở đây, cho nên cô đồng ý cũng coi như dứt khoát.
Mà cô vốn không định tiếp xúc quá nhiều với người của người Lưu gia, cho nên bây giờ cô cũng không cần thiết ở lại.
Còn biểu hiện quỷ dị sau khi tỉnh lại của Lưu Tiểu Cúc… người ta suy cho cùng không có liên quan gì tới cô, cô cũng không cần nghĩ nhiều.