Chương
Mà lúc này, người đang đi theo cách đó không xa thấy hai đứa nhỏ sắp bị làm khó, lúc này liền quên mất lời chủ tử trước khi đi dặn dò, từ chỗ tối đi ra.
Chỉ là, khi đối diện với ánh mắt của Lưu Ly, hắn không hiểu sao lại có cảm giác hối hận?
Người mà Cố Tại Ngôn để lại, là Tại Lâm.
Tại Lâm vừa đi ra, Lưu Ly lập tức đánh giá hắn từ trên xuống dưới, làm cho Tại Lâm chỉ cảm thấy có loại cảm giác lo lắng kì lạ.
Ngay khi Tại Lâm cho rằng Lưu Ly sẽ hỏi mình một ít vấn đề về chủ tử, Lưu Ly lại bỗng nhiên lộ ra một nụ cười vô cùng thiện cảm: “Ngươi đã là người Cố Tại Ngôn phân phó lại, vậy sau này gánh nặng trông nhà hộ viện sẽ giao cho ngươi.”
Tại Lâm: “???” Vì sao chủ tử để hắn lại rồi hắn phải lo trông coi viện vậy? Là chủ tử lo lắng cho bọn họ nên hắn mới ở lại âm thầm bảo vệ bọn họ thôi!
Tại Lâm muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mang ý cười của Lưu Ly, lời phản bác gì cũng không nói ra được.
Đùa sao, người chủ tử đặt ở trong lòng, hắn làm sao phản bác?
Hơn nữa, hắn có dự cảm, nếu hắn thật sự dám phản bác chủ mẫu tương lai, chủ tử đoán chừng sau này ngay cả trông nhà hộ viện cũng không cho hắn làm, có lẽ sẽ trực tiếp gọi hắn đi rửa bồn cầu.
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Tại Lâm vội vàng gật đầu đồng ý.
Thấy Tại Lâm như thế, Lưu Ly rất hài lòng, dẫn theo hai đứa con tiếp tục đi về phía trước.
Khi Lưu Ly chuẩn bị gọi Tại Lâm đi thuê một chiếc xe ngựa trở về, vừa lúc gặp được Trương Nhị Lang đang vội vàng lái xe ngựa.
Chẳng qua sắc mặt của Trương Nhị Lang nhìn không được tốt lắm.
Mấy ngày trước, sau khi hắn làm lạc mất Bình Bình Yên Yên ở cửa nha môn, trong lòng vẫn không buông xuống được.
Tuy rằng lúc ấy hắn hỏi nha nô, nha nô nói hai đứa nhỏ đi Quách gia, hơn nữa ở cửa Quách gia, cũng có hạ nhân xác thực hai đứa nhỏ và Lưu Ly đang ở trong Quách phủ.
Nhưng bởi vì không nhìn thấy Lưu Ly và đứa nhỏ, trong lòng Trương Nhị Lang vẫn không quá chắc định, lúc này mới vội vàng chạy xe ngựa đến huyện, không nghĩ tới vừa lúc gặp Lưu Ly.
Lúc này, cửa thôn Đại Vĩ, cửa lớn tòa nhà của Lưu Ly mở rộng, trong trong ngoài ngoài cũng vây đầy người.
Lại nhìn trong sân, người Trương gia và đại phòng Lưu gia với người nhà mẹ đẻ của Phạm Phương Huệ đang đối đầu.
Trước tòa nhà, người Trương gia và người nhà cũ Lưu gia tranh cãi.
“Các ngươi không biết xấu hổ, dám tự tiện xông vào nhà dân, có tin hay không chờ Lưu Ly trở lại, chúng ta đi báo quan bắt toàn bộ mấy người lại.”Trương Trần Thị tức giận đến đỏ mặt.
Lưu Ly kêu bà hỗ trợ trông coi phòng ở, lại chưa từng nghĩ người đại phòng thế nhưng thừa dịp mình về nhà nấu cơm cùng với người Phạm gia toàn bộ xông vào, còn náo loạn khiến đồ vật bên trong lộn xộn không chịu nổi, nếu Lưu Ly trở về, bà phải ăn nói với cô như thế nào?
“Hừ, ngươi giỏi thì báo quan bắt đi, ai không biết Lưu Ly nàng ta bị quan sai mang đi? Lâu như vậy cũng không trở về, ai biết là phạm vào chuyện gì?” Người mở miệng là người nhà họ Phạm, anh trai của Phạm Phương Huệ là Phạm Đại Trấn.
Mà người lục lọi phòng của Lưu Ly nhiều nhất chính là Phạm Đại Trấn, trên thực tế, nếu không phải phòng này không phải ở Phạm gia thôn, hắn ta đã muốn chiếm làm của riêng rồi, hôm nay chỉ là lục ra một chút đồ vật, hắn ta cũng đã cảm thấy mệt mỏi.