Chương
Lời này của Phạm Đại Trấn khiến cho Trần thị tức giận đến đỏ mặt, đúng lúc này, Phạm Phương Huệ tiến lên, trên khuôn mặt cay nghiệt lộ ra một nụ cười dối trá: “Ta nói này Trần Nhị Muội, chuyện này cũng không phải là chuyện của nhà ngươi, ngươi cũng đừng xen vào.”
Trương Trần Thị đang muốn nói chuyện, Phạm Phương Huệ liền tiếp tục nói: “Ngươi xem người nhà con dâu cũ của ngươi phạm phải chuyện giết người lớn như vậy, con gái của ngươi lại từng ngồi tù, những chuyện này không phải là đủ để ngươi phiền lòng sao? Ta đây cũng là vì muốn tốt cho ngươi, nếu không người bên ngoài còn tưởng ngươi đây là muốn chó bắt chuột.”
Phạm Phương Huệ vừa nói ra lời này, sắc mặt Trương Trần Thị lúc xanh lúc trắng.
Tin tức lão tam Diệu gia giết người truyền khắp mười dặm tám thôn, tuy rằng Trương gia và Diệu gia đã không còn liên quan, nhưng dù sao cũng từng làm thông gia, một số người thích đem chuyện này liên hệ với Trương gia.
Trải qua chuyện này, không nói đến Trương Nhị Lang, dù sao Trương Đại lang muốn tái giá, sợ là sẽ rất khó.
Mà Trương Hạnh Huệ, bởi vì chuyện bị quan sai mang đi rất nhiều người đều nhìn thấy, cho dù Trương Hạnh Huệ không làm gì cả, nhưng ở trong phòng giam một đêm, thanh danh rốt cuộc cũng có vết nhơ vài phần.
Điều duy nhất khiến Trương Trần Thị cảm thấy an tâm chính là, Hạnh Huệ đã sớm định thân, bà không cần lo lắng chuyện hôn nhân của Hạnh Huệ.
Cũng may trải qua một phen nói chuyện của Phạm Phương Huệ, trong lòng Trương Trần Thị tuy rằng cực kỳ không thoải mái, nhưng bà cũng không phải là người nguyện ý chịu thiệt, vì thế lúc này liền phi một tiếng:
“Nhà ta thanh bạch đường đường chính chính, cũng không giống như những người khác, con trai nuôi không còn, chồng cũng đang chịu khổ dịch, ngay cả mông của người nào đó cũng không biết đã khỏi hay chưa, vậy mà cứ ở chỗ này nhớ thương đồ của người khác, là cơm nha môn ăn quá ngon, các ngươi còn muốn đi vào ăn một bữa hay sao?”
Luận nói chuyện tru tâm, Trương Trần Thị việc nhân đức không nhường ai.
Lúc này, sắc mặt Phạm Phương Huệ lập tức trở nên âm trầm.
Những lời Trương Trần Thị nói, quả thật là vết sẹo trong lòng bà ta.
Mà con mình vì sao đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ, Trương Đại Phú vì sao đến nay còn phải chịu khổ dịch, mông mình vì sao còn chưa khỏi, bà ta đều không quên.
Cũng bởi vì không quên, cho nên được Trương Trần Thị nhắc nhở, trong lòng Phạm Phương Huệ dâng lên vài phần thoái ý.
Hiện giờ nhà bà ta đang gặp phải thời buổi rối ren, không chịu nổi nhiều mưa gió, vả lại trong khoảng thời gian ngắn, thật ra bà ta cũng không muốn đi trêu chọc Lưu Ly.
Nếu không có huynh trưởng xen vào, bà ta quyết định sẽ không tới nơi này vào lúc này.
Cho dù muốn đến, cũng phải xác định Lưu Ly thật sự không về được mới được, nếu không, với tính tình của Lưu Ly hiện giờ, sợ là bà ta thật sự phải vào đại lao một lần nữa.
Phạm Phương Huệ trong lòng lo lắng, nhưng Phạm Đại Trấn lại không có băn khoăn như trong lòng Phạm Phương Huệ, hơn nữa nhìn vẻ mặt của Phạm Đại Trấn, hiển nhiên là phiền Trương Trần Thị, nhất thời liền giống như đuổi vịt đuổi người: “Đi đi đi, chúng ta lấy đồ của nhà mình, cùng người ngoài như ngươi có quan hệ gì, nếu không đi ta sẽ động tay đấy.”
Trương Đại Lang trầm mặc rất nhiều khi thấy mẹ mình bị đuổi, lúc này tiến lên ngăn Phạm Đại Trấn lại.
Mà Trương Trần Thị ở ngay lúc này nói: “Phạm Đại Trấn, ta thấy ngươi ngay cả tên họ của mình là ai cũng quên rồi phải không? Chạy đến nhà người ta nói đồ là của nhà mình, da mặt cũng thật dày. Trần Nhị Muội ta hôm nay lập tức ghi nhớ lời nói này nơi đây, chỉ cần có ta ở đây, các ngươi cũng đừng nghĩ lấy đi đồ vật thuộc về Lưu Ly.”