Chương
Chỉ là sau khi đặt tách trà xuống, Trương Tiểu Thuý không tiếp tục đưa tay lấy miếng thứ hai mà là cúi đầu trầm mặc.
Chờ đến khi Lưu Ly phát hiện hai tay Trương Tiểu Thuý đang run rẩy, Trương Tiểu Thuý bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sụp đổ mà khóc to: “Ly, ta thật là khổ ơi…”
Hóa ra sau khi Trương Tiểu Thuý đến Vọng gia thì phát hiện tính tình của trượng phu nhà mình không tốt, hở một tí là ra tay đánh chửi mình.
Nàng ta đã từng trở về nhà mẹ đẻ, khóc lóc kể lể, nhưng mẹ Trương Tiểu Thuý nói với nàng ta rằng xuất giá tòng phu, nữ nhân nên an phận, chỉ là bị đánh mà thôi, không có vấn đề gì, sau này có tức giận thì cứ trực tiếp chạy về nhà.
Mà cũng bởi vì Trương Tiểu Thuý tự mình về nhà mẹ, sau khi Trương Tiểu Thuý trở về thì bị đánh một trận thê thảm.
Mà sau khi Trương Tiểu Thuý mang thai, bởi vì vậy mà cuộc sống mới tốt hơn một chút, cũng là khoảng thời gian yên bình nhất lúc ở Vọng gia.
Chỉ có điều đứa nhỏ được sinh ra lại là con gái, bởi vì lúc sinh con đã làm tổn thương đến sức khỏe, cho nên mấy năm nay Trương Tiểu Thuý vẫn không thể mang thai.
Có một lý do như thế, cuộc sống của Trương Tiểu Thuý ở Vọng gia càng ngày càng khó khăn hơn, nhưng bởi vì không có nhà mẹ để dựa vào, Trương Tiểu Thuý chỉ có thể kiên nhẫn chịu đựng, nhịn đến bây giờ.
Nhưng cách đây không lâu, gã nam nhân của Trương Tiểu Thuý lại khiến một quả phụ lớn bụng, quả phụ nói rằng trừ phi cưới nàng ta, nếu không thì sẽ xử lý đứa nhỏ trong bụng. Thế là Trương Tiểu Thuý bị hưu, sau đó liền bị đuổi ra khỏi nhà cùng với Vọng Tiểu Nha.
Sau khi bị hưu, Trương Tiểu Thuý chỉ có thể trở về nhà mẹ đẻ, nhưng vừa mới bước vào nhà mẹ, chị dâu của nàng ta liền đánh nàng ta, đuổi nàng ta ra khỏi nhà mẹ.
Mà chị dâu của Trương Tiểu Thuý không phải là ai khác, đó chính là Vương Kim Hà, thê tử của Trương Đại Đầu, lúc trước Lưu Ly vẫn không nhớ đến mối quan hệ này.
“Ly, ta nói thật với cô, vốn dĩ lúc nãy ta định dẫn Tiểu Nha về Vọng gia, cầu xin Vọng gia hãy nể tình là huyết thống của bọn họ mà cho Tiểu Nha ở lại, nhưng… bây giờ ta thật sự không nỡ…”
Lúc nói đến đây, ánh mắt Trương Tiểu Thuý nhìn về phía những miếng bánh ngọt ấy.
Lưu Ly nhìn bộ dạng đó của Trương Tiểu Thuý, làm sao không hiểu được chứ?
Là một người mẹ, ngoại trừ Điệp Trúc Lam không được gọi là mẹ ra, chỉ có người trong lúc tuyệt vọng nhất mới có suy nghĩ muốn tách ra với con mình.
Mà Trương Tiểu Thuý biết rõ Vọng gia là đầm rồng hang hổ, nhưng lại muốn đưa con trở về, điều này đã nói rõ trong lòng nàng ta đã muốn chết.
Mà có lẽ miếng bánh ngọt thơm ngon đã thức tỉnh khát vọng sống của nàng ta.
Suy nghĩ một lúc, Lưu Ly hỏi Trương Tiểu Thuý: “Vậy bây giờ cô chuẩn bị làm gì?”
“Ta…” Trương Tiểu Thuý phút chốc mông lung, nhưng lập tức cười khổ: “Ta không biết nữa, nhưng dù có làm gì thì cũng phải nuôi lớn Tiểu Nha, nói tóm lại là không thể trải qua cuộc sống khó khăn như trong quá khứ.”
Nghe như vậy, trong đáy mắt Lưu Ly có vẻ kinh ngạc khó mà che giấu.
Mặc dù trạng thái lúc này của Trương Tiểu Thuý có phần tiêu cực, nhưng nàng ta không hề hối hận.
Rõ ràng là nhìn thấy cuộc sống của mình rất tốt, nhưng không hề muốn dựa vào ân huệ của quá khứ mà xin cô giúp đỡ.
Trương Tiểu Thuý như thế này càng khiến Lưu Ly muốn giúp đỡ hơn.
“Trước tiên cô ở lại chỗ của ta đi…”