Chương
Lưu Ly mới vừa mở miệng, Trương Tiểu Thuý liền muốn từ chối, nhưng Lưu Ly không cho nàng ta có cơ hội này: “Mấy ngày nữa là mỹ thực thành của ta được xây dựng, đúng lúc thiếu người, đến lúc đó cô có thể hỗ trợ.”
Mỹ thực thành chủ yếu tập trung vào món lẩu nướng tự phục vụ, hiện tại cô đã chuẩn bị kỹ càng gia vị, lại tìm người nấu nướng theo những gì mà cô chuẩn bị là được, vị trí này cô đã sắp xếp Trương Đại Lang.
Về phần tiểu nhị thái thịt rửa rau và phụ quán, cô định hôm nay sẽ lên trấn tìm, Trương Tiểu Thuý cũng sẽ không cần phải làm cái này.
Tuy nhiên, ngoại trừ lầu chính cô chuẩn bị dùng để kinh doanh lẩu nướng tự phục vụ, cô còn phải thu hút đầu tư ở mặt tiền nhỏ được cải tạo từ sơn phòng hai bên, làm trà sữa, xiên nướng, lẩu thập cẩm cay, đồ chiên… nói tóm lại là cô dự định đưa ẩm thực đường phố thời hiện đại đến đây.
Một mình Trương Tiểu Thuý để nàng ta làm đồ chiên hay đồ nướng thì vẫn có thể, tặng nhân ngư không bằng tặng người cá, đây cũng là một kỹ năng sinh tồn cho Trương Tiểu Thuý đủ khả năng nuôi dạy Tiểu Nha.
Lưu Ly nói kế hoạch của mình cho Trương Tiểu Thuý nghe, Trương Tiểu Thuý kích động định quỳ xuống với Lưu Ly, lại bị Lưu Ly ngăn cản: “Cô đừng có quỳ vội, ta cũng muốn thu học phí và phí quầy hàng của cô mà.”
Trương Tiểu Thuý nghe xong liền ngơ ngác, lập tức bối rối: “Nhưng nhưng ta không có tiền…”
Lúc bị đuổi ra ngoài, một đồng tiền nàng ta cũng không có, nếu không phải như thế thì nàng ta cũng không đến mức nghĩ đến chuyện tìm cái chết.
“Trước tiên cô có thể thiếu, cho đến khi kiếm được tiền thì trả lại cho ta là được.”Người ta nói là có qua có lại, mặc dù cô có lòng muốn giúp rồi nhưng mà cũng sẽ không giúp không công.
Cũng may Trương Tiểu Thuý là một người rất biết ơn, nghe thấy lời của Lưu Ly, chẳng những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy mang ơn, liên tục hứa hẹn: “Cô yên tâm đi, ta kiếm được tiền thì chắc chắn người đầu tiên mà ta trả sẽ là cô.”
Lúc này, Trương Tiểu Thuý cảm thấy cuộc sống của mình tràn đầy hi vọng.
Sau đó, Lưu Ly nấu cơm trưa. Sau khi mọi người ăn cơm trưa xong, Lưu Ly liền kêu Tại Lâm cưỡi ngựa đi lên trên trấn, hai đứa bé không chịu xa mẹ, đương nhiên cũng đi theo cùng.
Mà Lưu Ly cũng không thể để hai mẹ con Trương Tiểu Thuý ở nhà một mình, bên cạnh đó còn phải mua y phục cho hai người, thế là dứt khoát mang bọn họ theo.
Lên đến trấn, Lưu Ly đi thẳng đến mỹ thực thành của mình, sau khi viết một tờ thông báo tuyển người, Lưu Ly dẫn Trương Tiểu Thuý đi xem hiện trường, đưa cho Trương Tiểu Thuý một lượng bạc, kêu nàng ta dẫn Tiểu Nha đi mua đồ.
Bởi vì buổi phỏng vấn đã được quyết định tiến hành sau hai tiếng thông báo tuyển người được đưa ra, thế là tranh thủ lúc rảnh rỗi, Lưu Ly dẫn hai đứa bé đi đến chỗ người môi giới.
Vốn dĩ là người có linh hồn thời hiện đại, Lưu Ly không quen lắm với việc mua người.
Nhưng đã muốn gây dựng mỹ thực hành của riêng mình, phải có khẩu vị của mình, mà mấy thứ như trà sữa đương nhiên cô không thể tự mình làm.
Mà nếu như giao cho người ngoài, không chừng sẽ để lộ bí quyết, dẫn đến phiền phức không cần thiết.
Cho nên đắn đo suy nghĩ một hồi, Lưu Ly vẫn quyết định giữ cái lõi trong tay mình, mua người học nghề mới là đáng tin cậy nhất.
Sở dĩ lúc này cô mới nhắc đến chuyện mua người đương nhiên là bởi vì cô chưa vội lấp đầy những cửa hàng nhỏ, ngày mốt cũng chỉ gầy dựng nướng lẩu tự phục vụ, cho nên bây giờ mua người đến học hỏi vẫn còn kịp.