CHƯƠNG
Mọi người thấy Lưu Ly nửa ngày không nói gì, cuối cùng cũng bất giác yên tĩnh lại, ai cũng giương mắt nhìn Lưu Ly.
“Lần này thuê không nhiều người, lúc nào thuê người thì lúc đó sẽ bảo trưởng thôn thông báo với mọi người, còn về những người lần này cần tuyển, tôi không giới hạn nam nữ, chỉ cần chăm chỉ làm việc thì đều cần, cụ thể thế nào đến lúc đó sẽ nói với mọi người.”
Vốn dĩ là lời làm yên lòng mọi người, nhưng trọng điểm của mọi người lại đặt lên câu nói không thuê nhiều người, đột nhiên mọi người đều trở nên lo lắng.
“Lưu Ly, cả nhà chúng ta đều là những người làm việc rất tốt, cháu thuê chúng ta có được không?”
“Nhà bà mặt dày thật đó? Lưu Ly đã nói rồi, sẽ không tuyển nhiều người, bà còn muốn nhét cả nhà bà vào, sợ là mặt với mông đảo ngược cho nhau rồi?”
“Hừ! Mông của bà mới ở trên mặt, miệng của bà cũng dính ở trên mông đúng không, nói chuyện thối như vậy.”
“…”
Vì tranh giành vị trí vẫn chưa biết số lượng, hiện trường đột nhiên trở nên vô cùng hỗn loạn, thậm chí có vài người dân đã muốn ra động chân động tay.
Trương Cao Ân thấy dân làng như vậy, sắc mặt lại tái mét.
Định đi lên ngăn cản, nhưng mọi người vì lợi ích mà không ai nhường ai, khiến Trương Cao Ân lo lắng chỉ có thể nhìn Lưu Ly.
“Lưu Ly, cháu xem…” Trương Cao Ân cũng vô cùng khó xử.
Lưu Ly khẽ lắc đầu, bày tỏ không sao, sau đó mới nhìn mọi người, cũng không quan tâm bọn họ có nghe thấy hay không, tiếp tục lên tiếng: “Sau này tôi sẽ lần lượt mở xưởng, nên chắn chắn sẽ cần rất nhiều người, đương nhiên, điều này không có nghĩa là ai tôi cũng sẽ thuê, đầu tiên người nhân phẩm không được tốt, xưởng của tôi tuyệt đối sẽ không cần, những người khác đều sẽ có cơ hội.”
Sự thật chứng minh, những người này mặc dù cãi nhau, đánh nhau đến suýt nữa vỡ đầu, chảy máu, nhưng từ đầu đến cuối cũng chỉ quan tâm đến lợi ích của mình mà thôi.
Vì vậy, từ lúc Lưu Ly nói ra từ đầu tiên, mọi người cho dù là đang cãi nhau hay đánh nhau cũng đều lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả đều vểnh tai lên, nghiêm túc nghe xem Lưu Ly nói cái gì.
Tốc độ nhanh, sự hiểu ngầm trong hành động, Lưu Ly trong lúc nói chuyện trong lòng cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, không nói nên lời.
Mà mọi người sau khi nghe thấy Lưu Ly nói tuyệt đối không nhận những người có nhân phẩm không tốt, ở hiện trường không còn ai dám làm ồn, chỉ sợ vừa lên tiếng đã bị xem là người có nhân phẩm không tốt.
Cho dù là gia đình đông người hay ít người, sự sắp xếp của Lưu Ly đều khiến mọi người vô cùng hài lòng, nên mọi người cũng không dám làm phiền Lưu Ly nữa, tất cả đều rời đi.
Dù sao đối với bọn họ mà nói, trồng rau không phải là mục đích, nghề nghiệp có thể kiếm được tiền mới là mục đích cuối cùng.
Mà trong số những người rời đi đương nhiên cũng bao gồm góa phụ Lê.
Trên thực tế, góa phụ Lê không có hứng thú với việc Lưu Ly nói mở xưởng, đi làm thuê, dù sao bà ta cũng là mẹ của tú tài, tương lai sẽ là mẹ của cử nhân, thân phận cao quý, sao có thể đi làm việc cho người khác?
Sở dĩ góa phụ Lê không hé răng gây chuyện nữa là vì bà ta đã có ý tưởng khác.
Nên sau khi rời khỏi chỗ của Lưu Ly, góa phụ Lê vội vàng trở về nhà của mình.
Lúc đó, chồng của góa phụ Lê để lại cho bà ta ba gian phòng, mặc dù không phải là gạch xanh, nhưng chắc chắn hơn của nhà khác.