CHƯƠNG
Bình thường, góa phụ Lê sẽ không bước vào căn phòng phía bên trái, bởi vì đó là thư phòng của Từ Chính.
Góa phụ Lê cho rằng số mình không được tốt, nếu như đi vào thư phòng, sẽ va chạm với sao Văn Khúc.
Nhưng hôm nay góa phụ Lê cũng không quan tâm quá nhiều, đẩy cửa thư phòng ra.
Lúc này Từ Chính đang ngồi sau bàn sách, tay cầm bút lông, trên giấy tuyên thành vẽ đôi mắt của một người phụ nữ, chỉ cần vẽ xong đôi mắt, là bức tranh này đã được hoàn thành.
Người phụ nữ trong bức tranh, nhìn lại có chút hình bóng của Lưu Ly.
Chỉ là, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, làm Từ Chính bị run tay, vết mực đen vẩy lên tờ giấy, làm nửa khuôn mặt trở nên mơ hồ.
Từ Chính tức giận đến mức trán nổi gân xanh, giận dữ nhìn góa phụ Lê ở cửa: “Mẹ, đây là thư phòng, mẹ vào làm gì? Mẹ là góa phụ, không sợ sẽ va phải sao Văn Khúc?”
Bởi vì lúc nào góa phụ Lê cũng nói ở trước mặt Từ Chính là góa phụ sẽ đem đến điều không may mắn, sẽ va chạm với sao Văn Khúc, nên ở trong lòng Từ Chính góa phụ Lê là một người xui xẻo.
Đương nhiên, lúc này hắn ta tức giận không phải vì góa phụ Lê xông vào thư phòng, mà là vì, bức tranh hắn ta vất vả vẽ trong mấy giờ đã bị hủy, khiến hắn ta vô cùng tức giận.
Nếu đổi lại là người khác bị con trai mình nói với giọng điệu như vậy, chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Nhưng góa phụ Lê mặt lại tràn đầy sự áy náy, lùi về sau một bước, vô cùng thận trọng nói: “Chính nhi đừng tức giận, mẹ không đi vào nên không va chạm.”
Từ Chính nghe thấy vậy, chỉ sa sầm mặt mày: “Sau này con không đi ra, mẹ không được phép tự tiện đẩy cửa, làm phiền con học.”
Trong lòng góa phụ Lê, Từ Chính đọc sách còn quan trọng hơn những thứ khác, vừa nghe thấy mình sẽ làm phiền con trai học, góa phụ Lê vô cùng hối hận về sự lỗ mãng của mình: “Đúng vậy, mẹ biết rồi, sau này mẹ sẽ không làm như vậy nữa.”
Hoàn toàn là dáng vẻ khom lưng cúi đầu, không hề kiêu ngạo như ở bên ngoài.
Thấy góa phụ Lê như vậy, Từ Chính cũng thấy đủ mà thu lại, hơn nữa bức tranh cũng đã hỏng rồi, hắn ta có tức giận cũng không làm gì được, nên hỏi: “Mẹ có chuyện gì không?”
Có thể vội vàng chạy đến đẩy cửa thư phòng của hắn ta như vậy, chắc chắn phải có chuyện lớn, trong lòng hắn ta biết rõ mẹ hắn ta là người như thế nào.
Góa phụ Lê vừa nghe thấy con trai mình hỏi như vậy, lập tức nhớ ra mục đích của mình.
“Chính nhi, mẹ đồng ý cho con cưới Lưu Ly.” Góa phụ Lê nói, giọng điệu này, giống hệt như lúc Từ Chính chạy đến trước mặt Lưu Ly nói có thể cưới Lưu Ly, quả nhiên không hổ là hai mẹ con.
Từ Chính nghe thấy vậy, trong lòng quả thật rất vui.
Nhưng, nghĩ đến sự uy hiếp khi hắn ta bị Tại Lâm ném vào trong cái mương hôi thối, Từ Chính chỉ cảm thấy lưng mình tê cứng lại.
Nghĩ như vậy, Từ Chính lập tức nói: “Con không muốn cưới nàng ấy nữa.”
Giọng điệu thờ ơ, nhìn giống như thật sự không muốn cưới, nhưng dục vọng trong mắt lại không hề vơi đi.
Góa phụ Lê không nhìn thấy dục vọng dưới đáy mắt Từ Chính, vừa nghe thấy Từ Chính nói không cưới Lưu Ly, lập tức trở nên lo lắng.
“Chính Nhi, mẹ biết Lưu Ly kia không còn trong sạch, còn có hai đứa con, bảo con cưới nàng ta là ủy khuất cho con, nhưng con không phải là một người trọng tình, trọng nghĩa, không quên được nàng ta sao?”