CHƯƠNG
Nói xong, lại nói tiếp: “Hơn nữa, Lưu Ly kia có năng lực như thế nào? Không nói đến chuyện nàng ta trồng rau ở thôn Trần Gia kiếm được bao nhiêu tiền, hôm nay, hôm nay chúng ta đi tìm nàng ta muốn phương pháp trồng rau vào mùa đông mà không được, nhưng nàng ta lại chính miệng nói với mọi người, muốn mở xưởng ở trong thôn, thuê mọi người trong thôn làm việc.”
“Chính Nhi, mẹ không có bản lĩnh gì, năm sau con phải thi rồi, nhưng mẹ lại không có đủ bạc, hai năm nay mẹ cũng đã vơ vét hết nhà chúng ta rồi, nếu như con cưới Lưu Ly, nhà chúng ta sẽ không còn thiếu tiền, đến lúc đó có thể bảo nàng ta cho con học trường tốt hơn, giúp cho thi cử, đợi đến khi con thi đỗ, người phụ nữ nào mà con không nạp vào cửa được? Con chán ghét nàng ta, thì có thể tùy tiện tìm một cái cớ đuổi nàng ta, cưới vợ mới cũng được.”
Lời của góa phụ Lê, xem như đã nói trúng vào đáy lòng Từ Chính.
Hắn ta sao có thể không nghĩ đến những lợi ích khi cưới Lưu Ly?
Chính vì đã từng nghĩ đến, nên hắn ta mới càng muốn cưới Lưu Ly, nếu không chỉ dựa vào hắn ta là tú tài, người phụ nữ như thế nào mà không cưới được, hà cớ gì phải tốn công sức lên người một chiếc giày rách.
“Nhưng, mẹ, sáu ngày nữa Lưu Ly thành hôn rồi.” Trong lòng Từ Chính cũng đã dao động, nhưng tỏ ra nản lòng nhắc nhở góa phụ Lê.
Thực ra, hắn ta chỉ muốn góa phụ Lê cho hắn ta một bậc thềm, dù sao lúc nãy hắn ta còn nói không cưới Lưu Ly, cũng phải phân vân một chút đúng không?
Còn về chuyện sáu ngày nữa thành hôn, Từ Chính không tin.
Ai chỉ còn ngày nữa là đến ngày thành hôn mà lại không có một chút động tĩnh nào, hơn nữa còn không nhìn thấy bóng dáng của tân lang?
“Cái này con không cần quan tâm, con chỉ cần nghĩ cách để Lưu Ly gật đầu đồng ý gả cho con là được.”
Nói xong, góa phụ Lê bảo Từ Chính đi ra khỏi thư phòng, sau đó ghé vào tai hắn ta: “Mẹ nói cho con nghe, con muốn có được một người phụ nữ, thì phải…”
Sáng sớm, Lưu Ly đã lập ra một danh sách, bảo Lý Vĩnh Phong và Trương Nhị Lang đi mua những thứ như trong danh sách, làm công tác chuẩn bị cho xưởng gia vị.
Sau đó, Lưu Ly lại bảo Triệu Tú Hồng và Trịnh Đinh Lan đi dọn dẹp xưởng ở sau nhà.
Bây giờ, trong nhà xưởng ngoài mấy phòng trồng nấm còn mở, những phòng khác lúc trước dùng để làm hạt thông đều để trống vì hạt thông đã được làm xong, những căn phòng còn trống kia đúng lúc có thể làm thành xưởng gia vị, đợi sau khi dọn dẹp, công cụ đã đủ, công xưởng cũng có thể bắt đầu đi vào làm việc.
Sau khi dặn dò xong những việc này, Lưu Ly muốn đi đến nhà họ Trương một chuyến, nói với chú Đại Tú về chuyện muốn nhờ chú ở trong thôn giúp đỡ chuyện quản lý chi tiêu.
Nhưng mới chuẩn bị đi ra khỏi cửa, Lưu Ly đã nhìn thấy Trương Tiểu Thúy đang đứng ở trong sân, nhìn thấy cô đi ra khỏi cửa, Trương Tiểu Thúy dường như muốn nói gì đó.
Lưu Ly nghĩ đến mình mình đã hứa sẽ dạy Trương Tiểu Thúy cách mưu sinh, mấy ngày nay bận rộn chuyện khởi nghiệp nên đã hoàn toàn quên mất chuyện này, nhưng mấy ngày nay Trương Tiểu Thúy vẫn luôn yên tĩnh ở nhà chờ đợi, làm một số việc trong khả năng cho phép.
Nói thật, Trương Tiểu Thúy thật sự rất chăm chỉ, cần mẫn, mấy ngày hôm nay, cả nhà từ trong ra ngoài đều được Trương Tiểu Thúy thu dọn sạch sẽ, đâu ra đấy, sáng ra, khi trời còn chưa sáng đã làm xong đồ ăn cho tất cả mọi người.
Chỉ là, dù sao Trương Tiểu Thúy cũng không phải là hạ nhân trong nhà, cứ để nàng ra như thế này cũng không phải là cách hay.
Nghĩ đến chuyện đi tìm chú Đại Tú cũng không quá gấp, Lưu Ly nhìn Trương Tiểu Thúy: “Mấy ngày trước đã từng nói muốn dạy cô làm chút đồ ăn vặt, nhưng lại không có thời gian, vậy thì hôm nay sẽ bắt đầu. ”