Xuyên không: sống một cuộc đời khác

chương 111

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Nếu Thiết Lâm Quân có thể ngăn quân của người Đảng Hạng ở quan ngoại thì tốt, nói không chừng năm nay chúng ta không phải giao cống phẩm cho người Đảng Hạng nữa ấy chứ".

Quân đội Đại Khang có thể đối đầu với người Đảng Hạng không nhiều, vì vậy Thiết Lâm Quân có uy tín rất cao trong dân chúng.

"Quân Trấn Tây cấp báo, Thanh Thủy Cốc chiến thắng, Thiết Lâm Quân chặt đầu hàng nghìn kỵ binh địch và bắt sống hàng nghìn tù binh!"

Sứ giả khẩn cấp Hồng Linh hô khẩu hiệu, nhanh chóng đi qua cổng thành, đi thẳng vào hoàng thành.

Đại Khang thua trận quá nhiều năm, đột ngột thắng một lần, đối với người bình thường, quả là sự k1ch thích quá mạnh.

Bất cứ nơi nào mà sứ giả khẩn cấp Hồng Linh đi qua, đường phố hoàn toàn biến thành một biển hoan hô.

Càng ngày càng có nhiều người nghe thấy tiếng hò reo, chạy ra đường chung vui, hỏi han chuyện gì xảy ra, sau đó cũng hòa vào đám hò reo.

Bên trong hoàng cung, Hoàng đế Đại Khang Trần Cát đang cầm chiếc bút lông, đứng trước bàn, cau mày.

Một người phụ nữ xinh đẹp trong trang phục cung đình ra hiệu cho hai cung nữ cầm quạt lùi lại, mỉm cười vùi đầu vào lòng Trần Cát:

"Bệ hạ, có chuyện gì làm người phiền lòng đến vậy?"

"Ái phi không biết đó thôi, trẫm đã vẽ bức tranh sơn thủy này hơn một tháng rồi, nhưng trẫm vẫn chưa nghĩ ra được bài thơ nào hợp với nó, đáng tiếc quá".

Trần Cát khéo léo đưa tay trái vào cổ áo Lưu Quý phi: "Lúc lên triều sáng nay ta đã nảy ra được một câu nhưng đáng tiếc, đám đại thần cứ líu ríu nói mấy chuyện thô tục, làm ta quên mất rồi".

"Nếu đã quên rồi thì đừng ép mình làm gì. Bệ hạ rất tài giỏi. Mấy ngày nữa nhất định sẽ nghĩ ra được những câu hay hơn".

Những ngón tay như ngọc của Lưu Quý phi nhẹ nhàng vuốt lông mày của Trần Cát.

"Ái phi quả là biết nói chuyện".

Trần Cát ném bút lông xuống, định đưa tay phải vào cổ áo thì đột nhiên nghe thấy tiếng hò reo từ bên ngoài.

Hoàng đế đang cao hứng, rất khó chịu liền hét ra ngoài cổng: "Ồn ào cái gì vậy?"

Thái giám nội thị Lý Hữu Đức bước nhanh vào, không dám ngẩng đầu, cúi đầu đáp:

"Tâu bệ hạ, sứ giả khẩn cấp Hồng Linh vội vàng đến báo tin, Thanh Thủy Cốc đại thắng, Thiết Lâm Quân tàn sát hàng vạn kỵ binh địch, bắt được hàng vạn tù binh!"

"Thiết Lâm Quân?"

Trần Cát khẽ cau mày: "Thanh Hoài không phải bị thương nặng bất tỉnh rồi sao?"

Việc Khánh Hoài đã có lại Thiết Lâm Quân, thân là Hoàng Đế ông ta đương nhiên biết.

Đại Khang lập quốc đã mấy trăm năm, tích lũy được rất nhiều quan lại, quan hệ và quyền lực gắn bó với nhau, quân Trấn Tây có chừng khoảng 30 người thì hơn 20 là thuộc đám quan lại có dây mơ rễ má với nhau.

Trần Cát biết rất rõ rằng việc Khánh Hoài có lại được Thiết Lâm Quân là do đám người này nhúng tay vào nên cũng chẳng buồn để ý lắm.

Vài ngày trước, ông ta nhận được báo cáo của quân đội rằng khi Khánh Hoài đang thị sát tiền tuyến, hắn đã bị kỵ binh của người Đảng Hạng tấn công bị thương nặng và bất tỉnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio