Xuyên không: sống một cuộc đời khác

chương 2409: cô đừng nhìn ta

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thật ra, có rất nhiều ông trùm đều đến như vậy.

Mặc dù được nhiều nữ vũ công sùng bái, nhưng đối với kịch sân khấu, Kim Phi hoàn toàn là người ngoài ngành, y chưa từng bước lên sân khấu và chưa bao giờ xem trình diễn của Trần Phượng Chí, cho nên không thể hiểu được tại sao. Thanh Diên lại muốn có Trần Phượng Chí.

Theo quan điểm của Kim Phi, kịch sân khấu có thể được coi là dự án văn học nghệ thuật, y thực sự không thể kết nối Trần Phượng Chí thô kệch với kịch sân khấu, cho nên Kim Phi hơi nghỉ ngờ Thanh Diên có phải là đã thích Trần Phượng Chí hay không.

Dẫu sao Trần Phương Chí và Thanh Diên đều là người Tây Xuyên, đã có nhiều tiếp xúc ở dốc Đại Mãng, mặc dù Trần Phượng Chí lỗ mãng nhưng vẻ ngoài cũng không tệ lắm, vẻ ngoài khá nam tính, Thanh Diên đang ở thời kỳ đỉnh cao nên thích anh ta cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng Thanh Diên nghe xong lời của Kim Phi, lại bật cười, trừng mắt nhìn Kim Phi nói: "Tiên sinh nói linh tinh gì vậy, ta coi trọng khả năng kể chuyện của anh ta thôi!"

"Khả năng kể chuyện?" Kim Phi càng mơ hồ hơn: "Tiểu tử này còn biết kể chuyện sao?”

"Tiên sinh và bệ hạ đến xem là biết thôi!" Thanh Diên dẫn Kim Phi và Cửu công chúa đi về phía sân khấu.

Sợ sự xuất hiện của mình sẽ gây náo loạn, Kim Phi không đi đến khán phòng, mà để Thanh Diên dẫn họ thẳng đến sau hậu trường.

Thật ra, hậu trường là nơi tốt nhất để xem tiết mục, khoảng cách gần, có thể nhìn rõ cũng có thể nghe được rõ.

Nhìn Trần Phương Chỉ thao thao bất tuyệt trên sân khấu, Kim Phi cuối cùng cũng hiểu tại sao Thanh Diên lại tìm y cần người.

Trần Phượng Chí có trạng thái rất tốt trên sân khấu, không chỉ giọng nói vang vọng, hơn nữa còn nói rất sống động, khiến người dân dưới sân khấu nghe một cách thích thú.

"Từ khi nào tiểu tử này lại có khả năng như vậy?" Kim Phi vô cùng kinh ngạc.

Thật ra, không chỉ có y ngạc nhiên, Cửu công chúa cũng rất bất ngờ.

Khánh Mộ Lam không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng hai người, nghe được câu hỏi của Kim Phi, cô ấy không khỏi bu môi: "Lúc ở Tây Xuyên việc tên này thích nhất là đến thanh lâu Câu Lan nghe kể chuyện xem kịch, nghe nhiều rồi không phải là sẽ biết sao?"

"Mộ Lam, cô nói như vậy là không đúng rồi, có nhiều người nghe kể chuyện những không phải ai cũng có thể nói tốt như Trần Phượng Chí được!"

Kim Phi läc đầu nói: "Tên tiểu tử này sinh ra là để làm nghề này!"

"Tiên sinh, ngài cũng cảm thấy Trần Phượng Chí nói rất hay đúng không?" Thanh Diên tiếp lời của Kim Phi: "Vậy tiên sinh giao anh ta cho đoàn ca múa có bọn ta thì thế nào?"

"Không thế nào cả!" Kim Phi läc đầu nói: "Trần Phượng Chí không phải là đồ vật, nói cho cô là cho cô, hơn nữa Thanh Diên cô cũng biết, Trần Phượng Chí là quân Uy Thăng, là người của Khánh đại nhân Tây Xuyên, ta muốn cho cô cũng không được!"

"Ta biết, ta biết, không phải ta đang muốn nhờ tiên sinh đi †ìm Khánh đại nhân nói chuyện đây sao?"

Thanh Diên vô thức muốn túm lấy tay áo của Kim Phi làm nũng, nhưng nhớ tới Cửu công chúa còn ở bên cạnh, nên cô ấy nhanh chóng từ bỏ ý định này.

"Còn cần phải đi tìm Khánh đại nhân sao?" Kim Phi chỉ vào Khánh Mộ Lam: "Cô hỏi thẳng cô ấy không phải là được. rồi sao?"

"Đừng, ta không phải là người nhà của Trần Phượng Chí!" Khánh Mộ Lam liên tục xua tay.

Đùa thôi, mặc dù Trần Phượng Chí lỗ mãng, nhưng lòng trung thành của anh ta với nhà họ Khánh là không thể nghi ngờ được, năng lực cũng tương đối xuất chúng, nếu không sẽ không có chuyện anh ta gây ra nhiều rắc rối như vậy, mà Khánh Hâm Nghiêu vẫn giao cho anh ta chỉ huy những tỉnh nhuệ nhất trong tiểu đoàn Thiết Hổ.

Nếu Khánh Mộ Lam tự mình làm chủ giao Trần Phượng Chí cho đoàn ca múa, khi trở về Khánh Hâm Nghiêu sẽ treo ngược cô ấy lên mà đánh mất.

Thanh Diên nghe vậy, lại ngẩng đầu lên, dáng vẻ đáng thương nhìn Kim Phi.

"Cô đừng nhìn ta, nhìn ta cũng vô dụng."

Kim Phi xua tay nói: "Bây giờ là lúc chúng ta dùng người, tiểu đoàn Thiết Hổ do Trần Phượng Chí lãnh đạo là một trong những lực lượng tinh nhuệ, cho dù muốn cướp anh ta về đội ca múa, cũng phải đợi đánh xong giặc đãi"

Thanh Diên cũng ý thức được hiện tại nói ra điều này là thực sự không thích hợp, cười nói: "Không phải ta đang thông báo trước với tiên sinh, đánh tiếng trước đây sao?"

"Đánh tiếng với ta cũng vô ích, nếu như Trần Phượng Chí đồng ý gia nhập đoàn ca múa của cô, ta đương nhiên sẽ không ngăn cản."

Kim Phi cười nói: "Việc cô nên lo là làm sao để thuyết phục anh tai"

Thật ra, Kim Phi không coi trọng chuyện Thanh Diên muốn lấy Trần Phượng Chí này, bởi vì trong mắt y, Trần Phượng Chí luôn tập trung vào đánh giặc, chỉ thỉnh thoảng kể chuyện cho vui, sao có thể trở thành một người kể chuyện toàn thời gian được?

Nhưng Thanh Diên lại có vẻ vô cùng tự tin: "Tiên sinh không cần lo lảng, ta sẽ có cách thuyết phục được anh ta!"

Nói xong, thấy trợ thủ đứng ở bên cạnh nháy mắt với cô †a, Thanh Diên hành lễ với mấy người Kim Phi rồi vội vàng rời đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio