Xuyên không: sống một cuộc đời khác

chương 2410: sao ta thấy cô ấy rất tự tin nhỉ?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Sao ta thấy cô ấy rất tự tin nhỉ?”

Kim Phi nhìn bóng lưng của Thanh Diên, tò mò hỏi: “Sự tự tin đó từ đâu mà có vậy?”

“Phu quân không biết chuyện này hả?” Cửu công chúa cười, nói: “Cô nương Thanh Diên bây giờ đang là người nổi tiếng đấy, không biết bao nhiêu người đang theo đuổi những cô nương dưới tay cô ấy đâu!”

“Ra là vậy!” Kim Phi lập tức hiểu ra.

Sau khi thành lập, đoàn ca múa đã đi diễn khắp nơi trên Xuyên Thục, có một số người trong đoàn dần trở nên nổi tiếng.

Cũng giống như ở kiếp trước có người thích những người nổi tiếng, ngày trước những người trong đoàn ca múa này có thể chỉ là kỹ nữ trong lầu xanh với thân phận thấp kém, nhưng khi có danh tiếng thì chẳng khác gì có ánh hào quang xung quanh, người theo đuổi sẽ nhiều hơn.

Mà Thanh Diên lại là người phụ trách đoàn ca múa này, hầu hết các thành viên trong đoàn đều do cô ấy quản lý, nói thẳng ra là cô ấy muốn ai nổi tiếng thì sẽ sắp xếp nhiều vai diễn và nhiều cảnh đáng yêu hơn cho người ấy.

Có quyền lực trong tay như vậy, người muốn lấy lòng

Thanh Diên tất nhiên sẽ không ít, những diễn viên phía dưới cũng sẽ nịnh nọt, tuân theo sự sắp xếp của cô ấy.

Từ xưa đến nay, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nếu Thanh Diên thật sự muốn có được Trần Phượng Chí, cô ấy chắc chắn sẽ dùng mỹ nhân kế.

Trần Phượng Chí còn đang trẻ tuổi sung sức, rất dễ bị trúng chiêu.

Tuy nhiên, đó đều là những đạo lý đối nhân xử thế bình thường, chỉ cần Thanh Diên không vi phạm vào kỷ luật kỷ cương, Kim Phi không định xử lý, mà cũng không có cách xử lý.

Y quay sang hỏi Tả Phi Phi: “Súng kíp đã bàn giao xong chưa?”

“Đã xong ạ!” Tả Phi Phi gật đầu: “Nhưng nhân lực không đủ, nên ta đã sắp xếp người trở về đưa thêm một đội khác tới, sáng sớm ngày mai sẽ chạy tới cửa làng để tập hợp với chúng tai”

Đi đến thành Du Quan cần phải dùng thuyền, không thể chở quá nhiều người, núi Thiết Quán chỉ có thể điều động hai nghìn người và ngựa.

Nhưng lần này đi tới Hi Châu bằng đường bộ, số người không hạn chế, nên Tả Phi Phi định sẽ thêm hai nghìn người và ngựa đến đó.

Các nữ công nhân ở núi Thiết Quán đều là những người đáng thương không gia đình không bạn bè, lúc thì bận rộn sản xuất, khi nào rảnh rỗi thì luyện tập, đánh trận cũng rất dũng cảm, không hề sợ chết. Tuy các cô sử dụng vũ khí lạnh không bằng đàn ông, nhưng khi dùng súng kíp đánh giặc thì lại không hề kém các nam binh chút nào.

Đối mặt với hàng trăm nghìn quân địch, Kim Phi cũng không näm chắc phần thẳng, nên nhân số bên mình càng nhiều thì càng tốt.

Kim Phi không phản đối gì, gật đầu với đề nghị của Tả Phi Phi.

Trên sân khấu, Trần Phượng Chí vẫn đang diễn thuyết, còn luôn miệng nịnh nọt Kim Phi, khen y mưu kế thần tình, nhìn xa trông rộng, được người dưới khán đài vỗ tay không ngớt.

Kim Phi là người phàm trần, nghe thấy vậy trong lòng vui vẻ, nhưng được một lát thì y đứng dậy, cúi đầu hỏi Cửu công chúa: “Vũ Dương, ta sang bên kia với Hạ Nhi, nàng có muốn qua đó luôn không?”

Y vất vả lắm mới về được một lần, sáng sớm ngày mai lại phải xuất phát đi tiếp, vẫn chưa nói chuyện được câu nào đàng hoàng với Quan Hạ Nhi, Kim Phi định nhân lúc này sang chỗ cô một lát.

“Chàng đi đi, ta qua làm gì, ta muốn ngồi đây nghe thêm chút nữa”

Cửu công chúa khẽ lắc đầu.

Kim Phi muốn qua tâm sự với Quan Hạ Nhi, cô ấy đi theo làm gì?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio